Lời nói chua ngoa, châm chọc của Đào Nhã Xu mang ý vị quá nồng, khiến Liêu Tĩnh Hiên nhất thời cứng họng, trừng lớn đôi mắt, không thốt nên lời.
Đào Nhã Xu đưa ánh mắt dịu dàng như dòng nước mùa xuân tháng ba, từ đầu đến chân cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt. Thế nhưng, lời nói của nàng lại sắc bén như lưỡi dao, không chút lưu tình đâm thẳng vào Liêu Tĩnh Hiên: “Ngươi chẳng qua chỉ là thứ ta dùng để giết thời gian khi buồn chán mà thôi. Ngươi cũng không tự soi gương nhìn lại mình, ngươi có điểm nào xứng với ta? Chẳng lẽ ta ban cho ngươi chút ôn nhu, ngươi đã nghĩ ta muốn cùng ngươi chung sống cả đời sao? Liêu phu tử, ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, có thể đừng mơ mộng hão huyền, hãy tỉnh táo một chút được không?”
Liêu Tĩnh Hiên hôm nay đến đây đã phải lấy hết dũng khí. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng Đào Nhã Xu, người vốn trầm tĩnh và có phần cố chấp, lại có ngày nói ra những lời ác độc, không chút nể nang như vậy.
Đến nước này, nói gì thêm cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Khi Liêu Tĩnh Hiên trán nổi gân xanh, nắm chặt tay, không nói một lời xoay người rời đi, Đào Nhã Xu như bị rút hết sức lực, lập tức ngã ngồi xuống ghế.
Đúng lúc này, từ sau bức màn ngoài sảnh, một nữ nhân bước ra, chính là Sở Lâm Lang.
Đào Nhã Xu cố ý mời Sở Lâm Lang đến trước một bước. Hành động này là để bảo vệ thanh danh về sau. Dù sao, nàng là một phụ nhân đã thành thân, nếu đơn độc mời nam nhân đến nhà, e rằng khó tránh điều tiếng. Nhưng nếu có thêm một nữ môn sinh khác ở đây, việc mời phu tử đến cửa sẽ trở nên hợp tình hợp lý. Vì thế, Sở Lâm Lang được mời đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play