Sau khi Lý Thành Nghĩa hành lễ vấn an, ông liền cất lời hỏi: “Xin hỏi Liêu bá, vừa rồi ta có chỗ nào nói sai, xin người chỉ điểm.”
Phụ thân của Liêu Tĩnh Hiên, Liêu Trung Xương, khẽ cười khổ, liếc mắt nhìn Lý lão tướng quân, rồi nhàn nhạt đáp: “Chuyện cũ năm xưa, là do nhất thời sơ suất hay có người tiết lộ quân cơ, giờ đây đã chẳng thể kiểm chứng. Không nhắc đến cũng được.”
Chỉ vài lời ngắn ngủi, nhưng đã khiến sắc mặt Lý Thành Nghĩa thoáng đổi.
Năm đó, sau trận thua ở Phụ Thủy, các đại thần trong triều đều buộc tội Dương Tuần dùng binh quá nóng vội, vì muốn đoạt lương thảo và quân nhu mà bất chấp liều lĩnh. Nhưng về sau, dần dần xuất hiện những tiếng nói khác. Đặc biệt, khi Tư Đồ Thịnh đi theo Lục hoàng tử đến Bắc Địa truy bắt tham quan, đã vô tình lôi kéo ra vụ án cũ liên quan đến Thái Vương, kẻ từng hãm hại Dương Tuần, cắt đứt nguồn cung lương thảo.
Từ đó, trong triều mới dần vang lên những lời kêu gọi minh oan cho lão tướng quân Dương Tuần. Nếu là người khác, với tình hình án đã tra xét đến mức này, triều đình hẳn phải đưa ra một lời giải thích. Nhưng cố tình đây lại là vụ án của Dương gia! Năm ấy, bệ hạ vì cơn giận dữ mà hạ lệnh tịch thu tài sản, tru di cả nhà Dương gia sau khi Dương Nghị phản bội theo địch.
Thời gian trôi qua đã lâu, dù bệ hạ có biết Dương Tuần năm xưa chịu oan khuất, nhưng việc minh oan cho Dương gia là điều tuyệt đối không thể. Nếu không, chẳng phải là công khai tát một cái vang dội vào mặt rồng của bệ hạ sao?
Mà Liêu Trung Xương, nếu là đồng đội cũ của Lý lão tướng quân, hẳn năm đó cũng từng phục vụ dưới trướng lão tướng quân Dương Tuần. Ông hiển nhiên mang lòng cảm kích, nên mới có cách nói như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play