Tạ Tiểu An là người không thích nợ ân tình của người khác. Nếu không làm gì đó để cảm ơn Triệu Kinh Mặc, nàng sẽ mãi canh cánh trong lòng.
Mặc Ngữ lần này càng không dám đồng ý. Hắn ta giơ tay áo lên lau những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, trong lòng trăm mối ngổn ngang, phải từ chối thế nào đây?
Nếu Thế tử biết hắn mang lời nhắn của Tạ Tiểu An mời Triệu đại nhân dùng bữa, vậy sao hắn có thể yên ổn được?
Mặc Ngữ không còn cách nào khác, cuối cùng đành nói: “E là không được, mấy ngày này ta phải về nhà thăm người thân, không theo hầu bên cạnh Thế tử, không có cơ hội gặp Triệu đại nhân, e là không giúp được Tiểu An cô nương rồi.”
Tạ Tiểu An nhìn vẻ mặt hắn ta, biết hắn ta có lẽ sẽ không giúp mình nên cũng không làm khó người ta: “Thôi được, nếu đã vậy, ta nghĩ cách khác là được, ngươi không cần bận tâm. Vậy thì cứ thế nhé, ta đi trước đây.”
Mặc Ngữ nhìn nàng ta đi ngang qua mình, trong lòng cân nhắc có nên báo chuyện này cho Thế tử gia không. Cuối cùng hắn ta vẫn quyết định giả vờ như không biết gì cả.
Còn Tạ Tiểu An thì trở về phòng mình viết một bức thư, trong thư viết:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT