Lục Chiêu Cẩn mắt cũng không thèm nhìn Bội Nhi trên đất một cái, giọng nói nhàn nhạt: “Ra ngoài.”
Bội Nhi cắn môi, không cam lòng liếc Lục Chiêu Cẩn một cái. Sau khi yếu ớt đứng dậy, vẻ mặt oan ức vén rèm ra ngoài.
Tạ Tiểu An tận tâm tận lực đấm lưng cho Lục Chiêu Cẩn. Lúc này Lục Chiêu Cẩn mở lời: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy nàng học chữ.”
Mày Tạ Tiểu An lập tức giãn ra, lời hay ý đẹp tuôn ra như suối “Đa tạ Thế tử, Thế tử thật sự là người tốt hiếm có trên đời, anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ vô song, phẩm hạnh cao khiết, lòng dạ khoáng đạt!”
Lục Chiêu Cẩn cười khẩy một tiếng: “Khéo miệng giả tạo.”
Tạ Tiểu An giữ nụ cười, trong lòng nghĩ: Khéo miệng, nhưng ngài thích nghe, không phải sao?
Hai người ngầm hiểu không nhắc lại chuyện đó nữa, đều coi như chưa từng xảy ra. Cuộc sống lại trở về như trước khi về phía nam, chỉ là giữa hai người lại có thêm một số thứ không rõ ràng, không thể diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play