Dù cố gắng tìm mọi cách xử lý, nhưng Lê Viêm đã công bố tin tức cho quá nhiều người, chuyện Lê Hân nửa thực nửa hư bị dị hình trùng ký sinh cuối cùng vẫn bị rất nhiều người biết đến. Đế quốc vốn dĩ luôn triệt để ngăn chặn tin tức tốc độ cực nhanh, nhưng hành động cấm truyền bá này ngược lại càng khiến mọi người kiên định hơn với suy nghĩ: "Đây mới là chân tướng." Ban đầu Lê Hân chỉ có hơn một tỷ người theo dõi, hiện tại đã phát triển lên hàng chục tỷ.
Hơn nữa, sau khi video của Phong Liệt Vân được phát tán, rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc. Trong hình chiếu thực tế ảo, biểu cảm của Lê Hân quá mức bình thản dịu dàng. Cho dù bản ghi hình này đã bị Black nghe đi nghe lại đến mức mất cả tinh thần lực, thì bản nhạc bản thân nó vẫn có sức mê hoặc nhất định. Khi đối mặt với người dị biến tinh thần, ánh mắt của Lê Hân lại vô cùng kiên định. Cậu không có kỳ thị hay sợ hãi với những người đó, mà chỉ chuyên tâm đàn tấu cổ cầm. Người dị biến cũng dần dần khôi phục bình thường dưới tiếng đàn của cậu.
Khoảnh khắc ấy quá đỗi đẹp đẽ. Nếu như Lê Hân thật sự là người bị dị hình trùng ký sinh, vậy thì mọi người bỗng nhiên lại mong muốn có thêm nhiều người như cậu bị ký sinh.
Tinh thần dị biến là điều khiến mỗi người trong đế quốc đều hoang mang, còn tinh cầu lưu đày lại là vết thương chung của tất cả. Con người vốn nhút nhát và ích kỷ, lại luôn đầy mâu thuẫn. Họ hy vọng bản thân mình có thể rộng lượng khoan dung, đối với những người vượt ngưỡng tinh thần, trong lòng ai nấy đều dằn vặt. Họ vừa mong những đứa trẻ ấy có thể sống tốt, lại vừa sợ chúng gây tổn hại cho bản thân hay người thân xung quanh. Tinh cầu lưu đày trở thành cái cớ cho họ: họ đưa bọn trẻ đến đó, rồi tự an ủi mình rằng bọn trẻ chỉ là đổi nơi sống, rằng chúng sống rất ổn, rằng bản thân họ không làm gì sai. Làm vậy, vừa bảo vệ được người bên cạnh, vừa khiến đứa trẻ ấy không bị kỳ thị trong đế quốc.
Thế nhưng Phong Liệt Vân lại dùng một cách tàn nhẫn đến thế để vạch trần sự thật, nói cho mọi người biết rằng việc họ tự an ủi chỉ là lời nói dối. Những đứa trẻ bị lưu đày đó, ở Emir và Hắc Ám tinh, phải chịu sự đối đãi vô cùng tàn ác.
Mọi người sẽ hối hận không? Sẽ. Có tự trách không? Cũng sẽ. Nhưng đồng thời, để giảm bớt cảm giác tội lỗi, họ lại càng muốn đổ lỗi cho người khác. Ví như, họ rõ ràng là người đưa những đứa trẻ ấy đi cách ly, nhưng lại trách tại sao đế quốc không đối xử công bằng, tại sao không xem chúng là công dân thực thụ? Tất cả những điều này đều là lỗi của đế quốc, là lỗi của quốc hội đã chọn làm như thế, là lỗi của quân đội, của hoàng tộc, của viện nghiên cứu.
Và khi họ biết rằng những đứa trẻ ấy rõ ràng có khả năng thức tỉnh tinh thần lực mà vẫn bị đối xử như vậy, họ lại càng phẫn nộ chỉ trích những người lãnh đạo cấp cao của quốc gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play