Người trước khi chết sẽ nghĩ đến điều gì? Nếu chưa từng chết thì không thể biết, phần lớn những gì thế giới nói về chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán.
Đối với Phong Liệt Vân mà nói, y chẳng có gì để nghĩ. Người ta có hoài niệm, có day dứt là vì vẫn còn chờ mong, còn tiếc nuối. Nhưng cả đời Phong Liệt Vân đến cuối cùng chẳng có gì cả, đồng thời, cũng chẳng có lấy một chút tiếc nuối. Y không cần phải ngoái đầu nhìn lại cuộc đời mình.
Năm đó, sau khi phát hiện viện trưởng cô nhi viện đã g iết chết thầy của mình, việc đầu tiên y làm là g iết chết viện trưởng để báo thù cho thầy. Dù vì chuyện này mà bị đưa vào viện nghiên cứu suốt hai mươi năm, y cũng không hề hối hận. Bởi vì tên viện trưởng ghê tởm đó đã bị y xử lý ngay lập tức, không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, không phải đến trăm năm sau lại hối hận vì ngày đó không ra tay giết kẻ cặn bã ấy.
Hai mươi năm trong viện nghiên cứu đúng là khổ, nhưng sau đó, y cũng đã giết sạch đám nghiên cứu viên khi xưa từng tra tấn y. Cảm giác khi giết người thế nào? Ở tuổi hai mươi tám, Phong Liệt Vân có thể nói cho người khác biết: báo thù tại chỗ, cảm giác thật sự sảng khoái. Y không tin vào cái kiểu nhân quả thiện ác, không phải không báo mà là chưa tới lúc—đối với y, nếu thù không do chính tay mình báo thì chẳng có ý nghĩa gì.
Một triệu chiến sĩ Emir vì dị biến tinh thần của y mà chết, Phong Liệt Vân cũng chẳng có cảm giác gì. Dù sao cũng chỉ là một đám theo phe viện nghiên cứu phản loạn, chết thì chết, chẳng đau lòng. Y vốn là loại người như vậy.
Hai mươi năm trong viện nghiên cứu đã đổi lấy năm mươi năm điên cuồng. Năm mươi năm sau khi một lần nữa xuất hiện trước mắt thế gian, tất cả mọi người, bao gồm cả Lê Hân, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Ai cũng tự hỏi: một người luôn bị dị biến tinh thần khủng khiếp giày vò, làm sao có thể cầm cự suốt năm mươi năm? Ngay cả Phong Liệt Vân cũng không rõ, nhưng y không cho rằng chuyện đó có gì to tát cần phải kinh sợ hay kính phục. Có tiền lệ hay không, y sống sót được, vậy thôi, sự việc đơn giản chỉ như vậy.
Năm mươi năm ấy thực ra cũng chẳng khác gì hai mươi năm trong viện nghiên cứu. Căn bản chẳng có mấy ký ức, thời gian vụt trôi như một cái búng tay, không để lại bao nhiêu dấu vết trong lòng y. Một đoạn ký ức ngắn ngủi cho y biết, sau khi đại náo Emir, y không hiểu sao lại rơi vào một tinh cầu u tối, nơi mà cư dân trên đó muốn ăn thịt y. Điều này với người khác nghe có lẽ rợn cả người, nhưng với Phong Liệt Vân, y chẳng cảm thấy có gì sai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT