Cảnh Nam Châu lặng lẽ đứng bên ngoài sân, đôi mắt sâu thẳm trở nên trầm mặc, cảm giác tức giận bốc lên từng chút một đã cuốn trôi hoàn toàn ý định ban đầu là đến để làm hòa với Cơ Diệp Trần.
Y vốn chỉ muốn đến dỗ dành người kia một chút, nhưng không ngờ lại nghe được một đoạn hội thoại như vậy. Trong lòng vừa không tin, vừa bị cơn chiếm hữu bùng lên nhấn chìm lý trí. Y bước thẳng vào viện, đúng lúc nghe một tiếng hét sững sờ: “Không phải Nhiếp Chính Vương!!! Ngươi vậy mà lại cắm sừng Nhiếp Chính Vương?!”
Cơ Diệp Trần trừng mắt lườm Dung Tu một cái, nếu không phải hắn bất ngờ làm đau đến mức không nhúc nhích được, hắn đã sớm đánh cho Dung Tu một trận rồi.
Dung Tu thấy Cơ Diệp Trần không hề phản bác, ánh mắt càng thêm vi diệu, thấp giọng nói: “Tướng quân, chẳng phải ngươi thích Nhiếp Chính Vương sao? Chính ngươi từng nói, có một số chuyện chỉ có thể làm với người mình thích. Vậy sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy.”
Cơ Diệp Trần đã chịu hết nổi, vừa định mắng cho Dung Tu một trận, thì ngẩng đầu, lại nhìn thấy Cảnh Nam Châu đang đứng ngoài viện. Hắn ngẩn người, đây là lần đầu tiên y chủ động đến tìm mình. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không khỏi mở miệng: “Nam Châu? Sao ngươi lại đến đây?”
Cảnh Nam Châu đứng ngay cửa, bộ dáng không chút thay đổi, gương mặt tuấn mỹ phủ một tầng lạnh lẽo xa cách: “Ta đến, quấy rầy chuyện tốt của ngươi sao?”
Vốn dĩ y còn không tin những gì nghe được. Nhưng nhìn vẻ mặt của Cơ Diệp Trần không có ý phủ nhận, cộng thêm trạng thái hiện tại của hắn, tất cả như được khắc hoạ rõ ràng qua lời vừa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT