Cảnh Nam Châu im lặng một lúc, nghiêng người, chống tay lên đầu, giọng nói đầy hứng thú: “Vậy thì múa lại điệu múa của hoa khôi đi, nguyên vẹn một bài ấy, hôm nay chỉ cần nhảy lại một lần, chuyện này xem như xong.”
Cơ Diệp Trần cẩn thận nghiêng người nhìn y, tay thon dài vòng lên cổ y, khẽ nói: “Nam Châu, ta… ta thật sự không nhớ rõ.”
Cảnh Nam Châu khẽ nâng mí mắt, trong bóng đêm ánh nhìn vẫn trong trẻo, đáy mắt lộ vẻ trêu chọc: “Vậy sao? Điện hạ thông minh hơn người, tám tuổi đã thuộc binh thư làu làu, một điệu múa đơn giản, tin rằng chỉ cần nhìn qua một lần, điện hạ đã nhớ rất rõ.”
Toàn thân Cơ Diệp Trần cứng đờ, môi mím chặt, gần như sắp khóc. “Điện hạ cần suy nghĩ kỹ.”
Cảnh Nam Châu nhìn hắn, đúng lúc lên tiếng cắt lời.
Cơ Diệp Trần chỉ có thể lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, cúi đầu nhìn mình dưới lớp chăn, dè dặt đưa ra yêu cầu: “Vậy ta có thể mặc y phục vào không?”
Cảnh Nam Châu hơi nghiêng người, môi sát bên tai hắn, giọng trầm thấp không chút cảm xúc: “Điện hạ thấy sao? Người cũng nói rồi, đây là trừng phạt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play