Cảnh Nam Châu vịn lấy khung cửa, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Mùi rượu sộc vào mặt, nồng nặc khó ngửi. Y đưa tay đẩy người trước mặt ra, thần sắc bình thản: “Uống rượu? Uống đến mức phải ghé Xuân Tới Lâu sao?”
Cơ Diệp Trần nghĩ thầm, quả nhiên y đã biết. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trả lời nhẹ nhàng: “Ừ.”
Cơn giận bị đè nén trong lòng Cảnh Nam Châu như sắp trào ra, khí thế uy nghi tỏa ra dày đặc, bao trùm lên người Cơ Diệp Trần. Y ngẩng mắt liếc nhìn đối phương: “Trái ôm phải ấp, vui đến mức quên trời quên đất?”
Lúc này Cơ Diệp Trần đã có chút men say, cảm nhận rõ khí thế áp lực như ngàn cân đè lên bốn phía thân thể, khiến hắn khó chịu nhíu mày. Thế nhưng hắn lại không hề chống cự, chỉ khẽ nói: “Ta không chạm vào họ.”
Cảnh Nam Châu im lặng một lúc, thu lại khí thế, lặng lẽ nhìn hắn: “Ừ? Vậy là họ chạm vào ngươi?”
Chờ mãi cũng không thấy Cơ Diệp Trần đáp lại, chỉ thấy hắn cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì. Cảnh Nam Châu càng tức giận, đột nhiên đưa tay bóp cằm Cơ Diệp Trần, ép hắn ngẩng mặt lên, giọng lạnh như băng: “Hoa khôi xinh đẹp lắm sao? Điệu múa kia tuyệt mỹ đến thế à?”
Đầu óc Cơ Diệp Trần đã choáng váng, phản ứng chậm chạp, bị dồn dập hỏi dồn như thế càng thêm rối loạn, không biết trả lời thế nào. Hắn vốn không để tâm đến mấy chuyện đó, chỉ lo uống rượu. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, trong mắt chỉ còn ánh nhìn băng giá của Cảnh Nam Châu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play