Trong viện, lá cây xào xạc lay động, hoa sen trên hồ theo gió đung đưa, một con cá xuyên qua dưới lá sen, bất ngờ trồi lên mặt nước, phun ra những bong bóng nhỏ.
Cơ Diệp Trần đứng thẳng trong sân, tuy rằng thái độ vô cùng khiêm nhường, nhưng khí chất quanh người vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo.
Cảnh Nam Châu cụp mắt xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, đôi mắt phượng hơi nheo lại, ánh nhìn có phần lạnh lùng:
“Ngũ hoàng tử đến đây, là có chuyện gì?”
Cơ Diệp Trần nghe ra sự không vui trong giọng nói, liền dè dặt đáp: “Hôm nay trong buổi thiết triều, ta đã nghe nói… đa tạ Vương gia đã giúp đỡ.”
Không khí bỗng lặng ngắt như tờ. Tựa hồ ngay cả gió cũng ngưng thổi.
Cơ Diệp Trần cảm thấy không thể chịu nổi sự trầm mặc nặng nề này, vừa định lên tiếng thì đã bị cắt lời bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Không cần. Nếu Ngũ hoàng tử không có chuyện gì nữa, xin mời về cho.”
Hốc mắt Cơ Diệp Trần đỏ ửng, vội vàng giải thích: “Vương gia, ta không hề có ý đùa cợt ảnh vệ của ngài, chỉ là ta thấy vết bớt trên mặt hắn, trong lúc nhất thời nổi lòng tò mò.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play