Một câu nói bất ngờ của Lục Thư Ly lại khiến sự bất an và khẩn trương trong lòng Nam Tuyết Nhi vơi bớt. Nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một lát, rồi bất chợt nở nụ cười: “Gả cho huynh, hình như cũng không tệ.”
Nhìn tiểu cô nương ở khoảng cách gần, rõ ràng tuổi còn nhỏ, vậy mà trên người lại toát ra vẻ chín chắn và thấu hiểu khác thường, Lục Thư Ly liền không giấu nữa: “Có một chuyện ta muốn nói rõ với cô nương. Người nhà của ta không hề ép buộc, là ta tự nguyện.”
Nam Tuyết Nhi bất ngờ ngẩng đầu, vừa đúng lúc đang cắn một miếng bánh đào hoa, không biết là nuốt vào hay nghẹn lại giữa cổ.
Nhìn dáng vẻ sinh động của nàng lúc đó, Lục Thư Ly không nhịn được bật cười, giơ tay rót thêm trà cho nàng: “Cô nương không cần ngạc nhiên, cũng không cần gánh nặng. Ta cũng có tư tâm. Cô nương chắc cũng biết, trước kia ta từng để tâm đến một người.”
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, rồi tiếp tục: “Không ngờ cha mẹ ta, còn cả người ấy, lại quá mức lo lắng. Nói đúng ra, ta mới là người nợ cô nương một lời xin lỗi.”
Nam Tuyết Nhi lặng lẽ nuốt bánh trong miệng, lại nhấp một ngụm trà. Ngày gặp hắn đầu tiên, nàng đã thấy rõ tình cảnh trong cửa hàng ngoài phố, nên tự nhiên cũng biết chuyện.
Trong lòng nàng không có cảm xúc gì đặc biệt, vì vốn dĩ nàng không thích Lục Thư Ly.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT