Bên này vẫn yên ả như nước, nhưng kinh thành thì gió nổi mây vần, căng thẳng như dây đàn.
Phủ Thừa tướng.
“Đúng vào thời điểm mấu chốt thế này, Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên rời kinh, là vì chuyện gì?” Hai tay Cơ Hạo Cẩn chắp sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, trên mặt hiện vẻ bất an.
“Cữu cữu, người nói xem, có phải lão Ngũ thật sự bị trúng độc không?”
Thừa tướng khẽ nhấp một ngụm trà, ngón tay gõ nhẹ có tiết tấu trên miệng chén, trầm ngâm đáp: “Người của chúng ta hôm nay mới tra ra Nhiếp Chính Vương đã rời khỏi kinh thành, nhưng không biết hắn đi từ khi nào. Việc này còn phải tiếp tục điều tra làm rõ.”
Đặt chén trà xuống bàn, ông ta lại hơi nhíu mày hỏi: “Bên phía nương nương có tin tức gì không?”
“Không có gì cả.” Nhắc tới chuyện này, Cơ Hạo Cẩn liền bốc hỏa, nghiến răng nói: “Phụ hoàng mãi không chịu lập Thái tử, tám phần là muốn lập lão Ngũ. Mấy tên vô dụng kia, đến quân doanh còn không dám bước chân vào, mà giờ lão Ngũ sắp khải hoàn hồi triều rồi. Nếu để hắn còn sống mà trở về...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT