Cơ Diệp Trần nghe xong câu ngốc nghếch kia thì im lặng mất một lúc, sau mới phản ứng lại. Hắn lập tức nhảy phắt khỏi đùi Cảnh Nam Châu, cuống quýt giải thích: “Không liên quan đến ta! Ta không có chọc gì hắn hết, ngay cả một câu cũng chưa từng nói qua.”
Nói rồi, hắn còn cẩn thận quan sát sắc mặt Cảnh Nam Châu: “Ngươi không phải đang giận đó chứ?”
Khóe môi Cảnh Nam Châu khẽ cong, vươn tay ôm lấy vòng eo cứng đờ như căng dây của hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên má: “Ngốc à, ta không giận.”
Lúc này Cơ Diệp Trần mới thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn dựa lên đùi y, hai tay ôm lấy eo y, hỏi bâng quơ: “Ba Khâu quốc thực sự muốn nghị hòa sao?”
Ngón tay thon dài của Cảnh Nam Châu luồn vào tóc hắn, khẽ vuốt từng sợi tóc dài: “Chắc là thật. Mùa đông càng về sau càng khắc nghiệt, Ba Khâu quốc không trụ nổi vì thiếu lương thảo. Hiện giờ thành Sương Khói cũng đã thất thủ, người kế vị lại yếu kém, không thể đánh tiếp được nữa.”
Ba Khâu quốc vốn là vùng núi cao hiểm trở, khí hậu rét buốt, nông nghiệp lại kém, lần này khơi chiến Hoa Dung quốc, đơn giản cũng chỉ vì tranh giành lương thực. Bây giờ người thì mất, quân cũng hao tổn nặng nề, tự nhiên là phải xuống nước.
Cơ Diệp Trần chớp chớp mắt: “Vậy bao giờ chúng ta có thể hồi kinh?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play