Cốc Hướng Diễm tỉnh dậy thì mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao.
Hơi nhúc nhích cơ thể, cả người ê ẩm khó chịu không nói nên lời. Hắn cảm nhận một chút, quả nhiên là trần như nhộng, không cần nhìn cũng biết toàn thân chắc chắn đầy vết tích.
Thuần thục gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra, Cốc Hướng Diễm vươn chân ra khỏi chăn, cố gắng dùng mũi chân câu lấy đống y phục rơi lả tả trên mặt đất.
Ôn Trúc vẫn chưa mở mắt, theo phản xạ lại ôm lấy eo hắn, kéo người vào lòng mình, giọng lười biếng vang lên: “Còn sớm mà.”
Mắt thấy y phục sắp bị mũi chân câu tới, lại bị kéo một cái, trượt xuống, Cốc Hướng Diễm đành chậm rãi thu chân về, xoay người trừng hắn: “Đây là Vương phủ đó.”
Ôn Trúc lười nhác mở mắt, ánh nhìn còn mang theo vài phần mơ màng và nghi hoặc, như thể đang hỏi: “Vương phủ thì không thể ngủ nướng sao?”
Lông mi hắn dày và dài, ánh mắt trong trẻo, môi đỏ hơi hé mở, áo trong lỏng lẻo treo hờ trên người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT