Để Niệm Xu dễ chịu hơn một chút, Thiên Hoan kéo tay Niệm Xu, giả vờ nói: “Minh Dạ mấy năm nay quả thật vất vả. Chàng ấy, chàng ấy hẳn cũng sẽ cảm thấy mệt, nhưng chúng ta chẳng phải vẫn luôn ở bên chàng ấy sao?”
“Nhưng ta cứ cảm thấy nên làm gì đó cho chàng ấy, không, không chỉ vì chàng ấy, mà còn vì thiên hạ chúng sinh.”
Đôi mắt chân thành, trong trẻo của Niệm Xu suýt chút nữa khiến Thiên Hoan bị bỏng. Nhưng nàng vẫn không biết tự lượng sức mình mà muốn lại gần. Thiên Hoan tự biết mình dối trá và ích kỷ. So với nàng ấy, Niệm Xu càng giống một thần nữ lòng mang thiên hạ hơn. Nàng không nói một lời, lặng lẽ nắm lấy tay Niệm Xu.
Nghe bên ngoài có người báo tin Chiến thần đã tỉnh lại, Niệm Xu đứng dậy, trở tay kéo Thiên Hoan chạy đến chỗ Minh Dạ.
Nhìn thấy Thiên Hoan, Minh Dạ không hề ngạc nhiên, nhưng khi thấy cả Niệm Xu cũng ở đây, chàng vừa kinh ngạc vừa chợt cảm thấy kinh hãi. Bên ngoài hỗn loạn như vậy, sao nàng dám tự ý rời Tiên giới, đuổi đến tận Mặc Hà? Minh Dạ siết chặt nắm tay, thần sắc tối tăm khó lường.
Chiến thần thiếu niên lạnh lùng tự phụ, khuôn mặt mang theo sát phạt chi khí, có chút đáng sợ. Niệm Xu dừng bước chân, nhất thời có chút không dám tiến lên. Hiện giờ bên ngoài không yên ổn, Minh Dạ vì bảo hộ nàng nên không cho nàng ra khỏi Thần vực, nhưng lần này có nguyên nhân, bởi vì lo lắng chàng mới chạy đến. Nghĩ đến đó, Niệm Xu cảm thấy có chút tủi thân, kéo tay Thiên Hoan và núp sau lưng nàng.
Thiên Hoan ngẩng cao đầu, như một con thú mẹ bảo vệ con non, che chắn trước mặt Niệm Xu, ánh mắt không đồng tình liếc xéo Minh Dạ – "Ngươi làm nàng sợ rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT