Nếu xét theo trình tự thời gian, thì khi còn học tiểu học, Lương Quyến đã quen biết Hạ Dự Chi, sau đó lại cùng học một trường trung học cơ sở, nhưng vì chưa từng học chung lớp nên hai người vẫn chưa thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là mối quan hệ xã giao biết tên biết mặt.
Mãi đến khi lên trung học phổ thông, hai người ngồi cùng bàn suốt hai năm mới dần dần có chỗ đứng trong vòng bạn bè của đối phương.
“Hôm nay thật ngại quá, cậu vừa mới về nước, mẹ tôi đã nhờ cậu làm tài xế đón tôi.” Lương Quyến nhắm hờ mắt ở ghế phụ. Chuyến bay cất cánh quá sớm, để không lỡ giờ, cô gần như thức trắng cả đêm.
Hạ Dự Chi lái xe theo chỉ dẫn của GPS lên cầu vượt, nghe thấy lời xin lỗi của Lương Quyến, anh chỉ cười nhạt, không mấy để tâm.
Không khí yên ắng khiến người ta buồn ngủ, Lương Quyến tựa đầu vào cửa sổ xe, gần như đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng bằng một trực giác nhạy bén nào đó, cô bất giác tỉnh lại, mở to mắt, sống lưng mềm oặt cũng bất ngờ rời khỏi lưng ghế mềm mại.
“Tôi… có phải không nên ngồi ghế phụ không? Cái cô bạn gái nhỏ của cậu ấy…” Cô ấp úng, vẻ mặt đầy căng thẳng, sợ lại gây thêm phiền phức cho Hạ Dự Chi.
Nhưng sao câu này nghe lại “trà xanh” thế nhỉ? Lương Quyến thề, cô thật sự không có ý gì khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT