Nhân ngư với đôi mắt đen thẫm, im lặng nhìn Thư Đường, trên mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Nhưng Thư Đường đã tự tưởng tượng ra lời anh đang nói.
Nhân ngư: “Ăn.”
Thư Đường: Quay lại chuyện chính, thịt cá mập ăn có ngon không nhỉ? Cô nghe nói thịt cá mập hơi chua, vị cũng không được ngon cho lắm.
Thư Đường đứng yên bất động, nhìn qua thì chẳng khác gì bị hành vi xé xác cá mập tay không của nhân ngư dọa đến đơ người.
Dù gì thì... người bình thường có thể tay không xé cá mập à? Nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp lẽ thường.
Hơn nữa con cá mập vẫn còn đang chảy máu, lại càng khiến nhân ngư trông thêm phần tàn nhẫn và đẫm máu.
Thật ra sau khi tỉnh lại, hầu hết những người từng gặp anh đều có phản ứng y như vậy.
Đáng lý anh phải quen rồi mới đúng. Nhưng không hiểu sao, lần này phản ứng của cô lại khiến anh toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Nhân ngư im lặng nhìn cô thêm một lúc, rồi ném cá mập xuống. Tuy gương mặt vẫn vô cảm, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại kiên định nhìn cô không rời.
Thư Đường lại tiếp tục tưởng tượng.
Nhân ngư: Không ăn? Vậy thì cô sẽ có kết cục giống con cá mập này.
Cô đột nhiên nhớ đến mẹ mình. Mỗi lần cô kén ăn, không chịu ăn món mẹ kỳ công nấu, mẹ cũng có biểu cảm y hệt như vậy.
Vậy nên Thư Đường liền bước tới kéo tay anh, hỏi: “Anh biết nấu ăn không?”
---
Mười phút sau, trong bếp.
Lúc trước khi lục lọi tìm đồ ăn, Thư Đường đã phát hiện trong bếp chẳng có nguyên liệu hay gia vị gì cả.
Lại còn mất điện, nên bếp cũng không dùng được.
Tuy nhiên, khu bếp được thiết kế rất tinh tế. Thư Đường tìm được một con dao gọt trái cây, rồi đưa cho cái bóng đen cao lớn đứng bên cạnh mình.
Cô dặn dò: “Anh cắt thành từng khúc nhỏ nhé. Phần da và phần thịt bên ngoài dai quá thì bỏ, lấy phần thịt mềm bên trong thôi.”
“Phần nội tạng nhớ làm sạch nha, nhưng gan thì giữ lại, phần đó ăn ngon lắm.”
Cái bóng đen cao lớn chỉ lặng lẽ nhìn cô, người vừa ra lệnh cho anh một cách thản nhiên như thể đang gọi ship đồ ăn.
Thư Đường vẫn không chịu tự động làm, còn dùng ánh mắt thúc giục.
Nhanh lên đi, chẳng phải anh đói à?
Cuối cùng, anh cũng động đậy.
Nhân ngư xoay người, đưa tay vào trong bể, vài động tác gọn gàng đã cắt cá mập thành từng khúc nhỏ.
Là vua ăn thịt dưới đáy biển, một đao thủ thực thụ, kỹ thuật xử lý nguyên liệu sống quả thật là đỉnh cao.
Trong bóng tối, ánh sáng nhạt từ cửa sổ phản chiếu lên con dao trong tay anh, lấp lánh như tuyết.
Mạch máu màu xanh lam hiện rõ trên cánh tay khi anh vận lực, từng đường gân nổi lên, trông vừa mạnh mẽ lại kỳ lạ một cách đẹp đẽ.
Bản thân cảnh này đáng ra phải rất rùng rợn, nhưng động tác của anh lại quá đẹp, thậm chí có phần tao nhã.
Dù đã trôi qua mười năm, anh chẳng nhớ nổi tên mình là gì, nhưng bản năng được dạy dỗ từ trong xương vẫn còn sót lại.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, anh đột ngột dừng tay.
Trong bóng tối, có gì đó đang phát sáng.
Thể tinh thần có ảnh hưởng nhất định đến cơ thể chủ, trên người Thư Đường cũng xuất hiện nhiều thay đổi.
Chẳng hạn như cô cực kỳ thích ăn cá hay ví dụ như, đôi mắt cô đôi khi phát sáng màu xanh lá trong bóng đêm.
Bạn cùng phòng từng nằng nặc bắt cô đeo bịt mắt mỗi khi đi ngủ, vì họ thường hoảng hồn khi thấy trong đêm tối, một đôi mắt tròn to phát sáng lơ lửng từ trên giường nhìn xuống.
Và hiện tại, trong bếp, cái bóng cao lớn vừa nhúc nhích, đôi mắt sáng rực đó cũng đi theo mà động.
Anh nghiêng trái, cô nghiêng trái anh nghiêng phải, cô nghiêng phải.
Cuối cùng, cái bóng đen quay người chậm rãi.
Đôi mắt tròn sáng rực đưa cho anh một cái bát.
……
Trong những truyền thuyết ma quái rùng rợn, luôn sẽ có một sinh vật kỳ dị đáng sợ, và cũng có một “pháo hôi” không hiểu gì.
Còn hiện tại, trong nhà giam âm u này..
Vai chính quái đàm đáng sợ: Cá mập sắt.
Pháo hôi phim kinh dị: (﹃)
Vì điều kiện hạn chế, họ chỉ có thể ăn cá sống cắt lát.
Hiện tại Liên Bang không còn cấm săn bắt các loài cá biển sâu, vì sau khi vùng ô nhiễm chiếm tới 70% diện tích Trái Đất.
Không gian sinh tồn của con người bị thu hẹp nghiêm trọng, nguồn thực phẩm cũng trở nên khan hiếm.
Những quy tắc thời bình trước đây sớm đã thay đổi.
Chỉ cần anh dám ăn, cơ bản là thứ gì cũng có thể ăn được.
Thế nhưng, dù vậy, thực phẩm vẫn vô cùng thiếu thốn. Phần lớn người dân chỉ có thể ăn dung dịch dinh dưỡng.
Một cái đùi gà trong căn-tin được xem là đãi ngộ cao cấp của nhân viên trung tâm điều dưỡng, mà muốn giành được nó phải dậy xếp hàng từ 6 giờ sáng.
Thư Đường tuy là tay giành cơm lão luyện, cũng chỉ có thể giành được suất đêm trực hoặc sáng sớm.
Cho nên, chỉ cần là đồ ăn, Thư Đường đều rất thèm.
Khi cho vào miệng, cô mới nhận ra con cá này không phải cá mập.
Tuy bề ngoài rất giống, nhưng thịt cá lại mềm mịn, thơm ngọt, cắn một miếng là mùi vị lan toả khắp miệng.
Pháo hôi bỗng phát hiện ra, nhân vật chính của truyện ma trước mặt, lại càng lúc càng... ưa nhìn.
Còn khéo tay, gia cảnh có vẻ cũng ổn định?
Cô hỏi: “Cá này tên gì thế?”
Dĩ nhiên, nhân vật chính trầm mặc lạnh lùng kia không trả lời.
Thư Đường bèn tự tiện đặt tên: “Vậy gọi là cá ngọt đại ca nhé.”
Sau khi ăn lửng bụng, Thư Đường cảm thấy đã hồi lại được chút sức.
Lúc này, cô mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Bởi vì nhân vật chính đối diện từ đầu đến cuối không ăn gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn từng hành động của cô.
Nếu theo thông lệ trong phim kinh dị, đáng lẽ lúc này, nhân vật chính phải... ăn luôn cả “pháo hôi” sau khi cô no nê chứ?
Nhưng rồi Thư Đường lại nhận ra, nhân ngư đang bắt chước hành động ăn uống của cô gần như từng chút một.
Cô nhai.
Anh cũng nhai.
Cô nhai nhai nhai.
Anh cũng nhai nhai nhai.
Cô trừng mắt: “Sao anh còn học theo con người luôn vậy?!”
Nhưng rồi Thư Đường nhanh chóng nhận ra anh đang học.
Tuy chưa rõ vì lý do gì, nhưng cô chủ động ăn chậm lại để anh quan sát cho rõ hơn.
Cô tõm tõm uống nước, anh cũng tõm tõm làm theo.
Cô bị sặc nước, vừa ho vừa thở.
Lập tức thấy đôi mắt đen kia xoay lại nhìn mình, như thể đang phân tích động tác đó.
Thư Đường vội vàng kéo tay nhân ngư lại: “Cái đó đừng học!”
Kết thúc bữa ăn.
Người ta nói, bàn ăn là nơi kéo gần mối quan hệ nhất.
Thư Đường cảm thấy, sau bữa cơm này, quan hệ giữa cô và nhân ngư đã có bước tiến rõ rệt, từ không quen biết thành có quen sơ sơ.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Mưa vẫn chưa dứt, thậm chí còn có xu hướng nặng hạt hơn.
Ngày mai cô phải dậy sớm đi kiểm tra phòng, nên phải tranh thủ ngủ sớm.
Nhưng giờ mà về ký túc xá thì thể nào cũng ướt như chuột lột, lại còn về quá muộn.
Nếu hai người đã có quen sơ sơ, Thư Đường cũng định mở lời hỏi xem có thể ngủ nhờ ở đây một đêm không.
Căn nhà có vẻ còn nhiều phòng, mà trong ao cũng chẳng có gì phải ngại ngùng.
Cô vừa định mở miệng thì nhân ngư đã bế bổng cô lên, đi thẳng lên tầng hai.
Anh đưa cô tới căn phòng ở cuối hành lang tầng hai.
Điểm đặc biệt là trong phòng có một cái lồng sắt rất lớn.
Nhân ngư ném Thư Đường vào trong chiếc lồng sắt.
Còn chưa kịp để Thư Đường kêu lên kinh hoảng, anh cũng nhanh chóng trườn vào bên trong.
Đôi chân dài biến thành đuôi cá, anh ôm trọn Thư Đường vào giữa vòng tay, rồi yên lặng nhắm mắt lại.
Thư Đường liếc nhìn cánh cửa lồng sắt không hề đóng.
Đây… là cái “giường” của anh ta sao?!
Cô hơi choáng.
Nhưng sau khi quan sát xung quanh, suy nghĩ một chút, cô vẫn quyết định nằm xuống.
So với nền đá cứng lạnh phía ngoài, đáy chiếc lồng được lót bằng một tấm đệm màu đen dày, không rõ làm từ chất liệu gì, mềm hơn cả đệm cao su.
Hơn nữa, đây là nơi duy nhất có thể tránh gió.
Thư Đường: Haizz, buồn ngủ thật, chiều nay mới chỉ ngủ được có hai tiếng!
Duy chỉ có điều, trong lồng sắt này còn có một con mãnh thú, mà con này lại rất to, hơi chật chội.
Thư Đường huých huých anh: “Anh có thể dịch qua một chút không?”
Mãnh thú không động đậy, có vẻ như đã ngủ mất rồi.
Thư Đường thầm nghĩ một cách ghen tị: Không phải chịu áp lực công việc, đúng là giấc ngủ chất lượng hơn hẳn!
Thế là, cô yên tâm ngủ.
Giống như những kẻ pháo hôi khác, người như cô thường không sống qua nổi một ngày.
Quả nhiên, sau khi Thư Đường chìm vào giấc ngủ, trong bóng tối ngài cá lớn đã mở đôi mắt kỳ dị ấy ra.
Ban đầu Thư Đường còn cách anh một chút, nhưng sau khi cô ngủ nhân ngư đã dùng đuôi cá nhẹ nhàng cuốn lấy, kéo cô lại gần hơn.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh dõi sát vào cô.
Chỉ cần vươn tay, ngón tay dài của anh có thể dễ dàng xé toạc cơ thể mềm mại ấy.
Hơi thở cô nhỏ nhẹ, mái tóc mềm mượt, trong bóng tối trước mặt nhân ngư, cô chẳng có chút sức mạnh nào để tự bảo vệ mình.
Động vật phân biệt đối tượng dựa vào khứu giác. So với thị lực, loài thú săn mồi từ biển sâu khi lên đất liền lại càng nhạy bén với mùi hương hơn.
Trên người Thư Đường tỏa ra một loại pheromone không phải mùi hoa cũng chẳng phải mùi cỏ, mà giống như mùi bánh mì vừa nướng.
Như hơi ấm thoảng lên từ một chú mèo con nằm phơi nắng, khô ráo mà ấm áp.
Mùi hương này hoàn toàn không hợp với cái thành phố Nam Đảo quanh năm mưa gió ẩm ướt, cũng hoàn toàn khác biệt với bầu không khí lạnh lẽo của khu cấm địa.
Loại pheromone này không mạnh mẽ, không mang tính chiếm đoạt, chỉ khiến người ta cảm thấy lười biếng, muốn say giấc nồng.
Từ sau khi tỉnh lại, cơn đau nhói từ các dây thần kinh khiến con mãnh thú này luôn trong trạng thái khó chịu.
Dù quay lại tổ của mình vô số lần, anh vẫn không thể nhắm mắt.
Những tín hiệu, sóng điện hỗn loạn không ngừng truyền đến trong khu cấm địa, còn thính giác quá phát triển khiến anh nghe được vô số âm thanh, chói tai đến điên người.
Thư Đường hoàn toàn không hay biết gì về nguy hiểm đang kề cận.
Hai tiếng ngủ trưa với cô rõ ràng vẫn chưa đủ nên cô ngủ say như chết, hô hấp đều đặn, mang âm điệu dễ chịu như một loại tiếng ồn trắng giúp ru ngủ.
Kỳ lạ là, hơi thở hỗn loạn của nhân ngư dần dần được xoa dịu. Những cơn đau kéo giật như kim châm trong thần kinh cũng từ từ dịu đi.
Bóng dáng cao lớn trong bóng tối lặng lẽ thu lại hàm răng nanh, vẫn giữ tư thế nằm gần cô, rồi nhắm mắt lại một cách yên tĩnh.
…
Mặc dù bên cạnh là một con mãnh thú nhưng Thư Đường vẫn ngủ rất ngon.
6 giờ sáng, cô tỉnh dậy.
Cô rất muốn ngủ tiếp, nhưng quy định trong tổ chức của họ thật biến thái.
Bắt buộc phải dọn dẹp trước khi làm việc, đặc biệt là thực tập sinh, nếu đến muộn một ngày sẽ bị trừ 200 đồng.
Thư Đường thật sự không muốn đi làm.
Cô ngồi dậy, mang theo một chút hy vọng nhìn về phía nhân ngư, thầm mong rằng chỉ cần đi ra xa anh hơn hai mét, anh sẽ kéo cô lại.
Nếu vậy thì… không phải có thể không đi làm, quay lại ngủ nướng tiếp hay sao?
Thư Đường rời khỏi lồng sắt.
Cô đi ra ba mét.
Quay đầu lại nhìn nhân ngư vẫn nhắm mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Theo lý thì cô vừa ra khỏi phạm vi hai mét, anh ta sẽ lập tức kéo cô lại mới đúng mà?
Thư Đường chưa chịu bỏ cuộc, thử đi tới lui mấy lần.
Nhưng nhân ngư dường như thật sự ngủ rất sâu.
Cô hoàn toàn thất vọng, hậm hực rời đi.
“Bastille” quả thật không có lối ra, cửa đá cô cũng không thể mở được.
Nhưng cô có thể trèo cửa sổ mà!
Cửa sổ ở đây khá nhỏ đối với các Alpha cao to, nhưng với Thư Đường thì hoàn toàn có thể chui lọt.
Cô đi vào bếp, mang theo phần bữa sáng, còn chuẩn bị sẵn một phần cho nhân ngư, lấy một cốc nước từ hệ thống lọc nước trong tường.
Chỉ có điều… nhân ngư uống nước ngọt hay nước biển nhỉ?
Bất kể anh hiểu hay không, Thư Đường vẫn để lại một tờ giấy trên bàn.
Cuối cùng, cô quay lại nhìn anh thêm một lần nữa.
Nhân ngư cao lớn vẫn nằm yên như đang ngủ say.
Ánh nắng ban sớm nhạt nhòa chiếu vào cũng không thể chạm đến được góc tối nơi anh nằm.
Một sinh vật to lớn và hung dữ như vậy, lúc ngủ lại trông rất yên bình.
Hàng mi anh rất dài, cùng màu bạc như mái tóc dài của anh, khiến cô không kìm được mà vươn tay ra sờ thử.
Thật dài, thật mềm, khiến lòng bàn tay cô hơi ngứa.
Cô cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên người anh, rồi trèo ra ngoài qua cửa sổ.
Sống sót đến giờ phút này, pháo hôi Thư Đường thấy thật hụt hẫng:
Haiz… giá mà bị “bắt” lại thì đã không cần đi làm rồi.