Thư Đường bị xách theo một mạch đi sâu vào trong thành lũy.

Trên đường, nhân ngư chẳng hề phản ứng với bất kỳ câu hỏi hay thái độ gì từ cô, giống như một tội phạm giết người lạnh lùng, ít lời, cứ thế im lặng kéo cô đi tiếp. 

Động tác của anh có phần chậm chạp và cứng ngắc, không giống người bình thường chút nào, trông khá kỳ quái. 

Nhưng mỗi lần Thư Đường muốn suy nghĩ xem có gì đó không ổn, thì lại bị mùi hương dễ chịu từ người anh khiến cô phân tâm.

Cứ thế vài lần, Thư Đường liền từ bỏ suy nghĩ, thôi không nghĩ nữa.

Để mặc đầu óc trống rỗng, lặng lẽ hoảng hốt bị anh dẫn đi.

Mà nói thật... mùi trên người anh thơm đến mức không chịu nổi.

Chẳng bao lâu, họ đến nơi.

Tòa thành giống như “Ngục Bastille” này tối đen một mảnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt rọi vào từ vài ô cửa sổ nhỏ. 

Bên trong không có điện, cũng không có bất kỳ trang trí nào, lạnh lẽo và u ám.

Cánh cửa đá sau lưng họ đóng cái ầm một tiếng, xung quanh lại càng tối hơn.

Nhân ngư đưa cô vào hang ổ của mình, sau đó đặt cô ngồi bên cạnh.

Cô quan sát một lượt, phát hiện cả ghế sofa và bàn trà đều làm bằng đá, cửa thì là cửa sắt.

Đúng kiểu song sắt như nhà tù, phong cách kiến trúc khá đặc biệt.

Dù gì cũng đã trải qua không ít sóng gió, cuối cùng cũng đến được nơi gọi là buổi xem mắt.

Thư Đường ngồi đối diện anh, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Lúc trước, khi xem hồ sơ để xem mắt, cô đã biết tinh thần lực của anh từng bị tổn thương, nhưng không hề nghe nói mắt anh lại đen kịt thế này.

Cô cũng từng nghĩ anh là một Omega yếu đuối, chẳng thể tự lo cho bản thân, vậy mà bây giờ không chỉ cao hơn cô rất nhiều mà còn khỏe đến mức kéo cô đi cả đoạn đường.

Nhưng nghĩ lại, trên hồ sơ của cô cũng ghi là sinh viên ưu tú, tinh thần lực cấp SSS tuyệt đỉnh mà.

Thành ra mới thấy, chuyện xem mắt đúng là nơi ai cũng dối nhau như cơm bữa.

Rất nhanh, Thư Đường lấy lại tinh thần.

Cô hỏi: “Anh còn nhớ tôi không?”

“Tôi tên là Thư Đường, là Omega được ghép đôi với anh đấy.”

“Hôm nay chúng ta có hẹn gặp mặt buổi sáng, anh nhớ không?”

Thành lũy giữa cơn mưa lớn trở nên u ám hơn bao giờ hết, chỉ có vùng gần cửa sổ là còn chút ánh sáng mờ.

Đôi mắt đen như vực sâu của nhân ngư nhìn chằm chằm Thư Đường, trông anh chẳng khác gì một dã thú vừa trở về sào huyệt. 

Anh giữ cô ở khoảng cách chưa đầy nửa cánh tay, rồi chậm rãi nhắm mắt lại. 

Không có điện, ánh sáng từ cửa sổ rọi lên gương mặt trắng bệch lặng thinh của anh, khiến anh trông như một bức tượng bí ẩn, đẹp đến kỳ lạ giữa đêm mưa.

Khoan đã, sao anh lại ngủ rồi?!

Thư Đường định bắt chuyện tiếp, nhưng anh vẫn bất động như một pho tượng.

Anh ngủ rồi, Thư Đường cũng thấy buồn ngủ theo. Dù gì hôm qua cô cũng phải trực suốt cả đêm, ngủ chẳng được bao nhiêu.

Cô thở dài một tiếng, cố gắng lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát xung quanh.

Thư Đường là một trị liệu sư, nên rất nhanh cô đã nhận ra vấn đề của anh có thể không chỉ là tổn thương tinh thần lực đơn thuần.

Cô quyết định gác việc hủy bỏ ghép đôi sang một bên, cần kiểm tra sức khỏe hiện tại của anh trước đã.

Thông thường, các bệnh nhân trong viện điều dưỡng Hải Giác đều có y tá trông coi, nên chỉ cần hỏi là được.

Nhưng Thư Đường có thể khẳng định trong tòa “Bastille” trống rỗng này, ngoài cô và nhân ngư, không còn ai khác. 

Tĩnh mịch như một nhà tù thật sự.

Y tá của khu 01 thế mà lại bỏ bê công việc, Thư Đường cảm thấy hơi ghen tị.

Nhưng cô vẫn có cách. 

Ở viện điều dưỡng Hải Giác, mọi phòng bệnh đều treo bệnh án trên tường, kể cả phòng bệnh cá nhân, để tiện cho trị liệu sư kiểm tra.

Thư Đường rướn cổ nhìn, nhanh chóng phát hiện bệnh án được treo trên bức tường đá. 

Cô lập tức đứng dậy, bước về phía đó.

Nhưng cô mới đi được hai bước..

Ngay sau đó, Thư Đường bị kéo ngược trở lại từ sau cổ.

Chàng nhân ngư vừa mới ngủ say, chẳng biết lúc nào đã mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô trong bóng tối. 

Anh cúi đầu xuống, chậm rãi tiến sát tới.

Ánh mắt của loài thú dữ từ biển sâu ấy lạnh lẽo và đầy uy hiếp, như thể anh đang khoá chặt con mồi, nhe răng nanh đe doạ.

Thư Đường theo bản năng lùi lại, nhưng lại đang nằm gọn trong tay anh, muốn lùi cũng không được.

Tên đồ tể biển sâu tiến lại gần cổ cô, ngay bên tai phát ra một tiếng rít mang đầy uy hiếp, đúng kiểu dã thú cảnh báo con mồi.

Ngay lập tức, bản năng sợ hãi của sinh vật trước nguy hiểm khiến lông tơ toàn thân Thư Đường dựng đứng cả lên.

Nhưng sau vài phút im lặng căng thẳng, con mãnh thú đó lại không làm gì khác, chỉ im lặng quan sát cô trong bóng tối lạnh lẽo.

Ba phút trôi qua, nhân ngư cuối cùng cũng buông cô ra, đặt cô về vị trí ban đầu.

Thư Đường cố thả lỏng rồi quay đầu nhìn anh, con thú to lớn đó đã nhắm mắt ngủ tiếp rồi.

Theo lý thuyết, giờ phút này Thư Đường nên nhận thức được mình đang ở trong vai nữ chính phim kinh dị, cần ngoan ngoãn nằm im, không cử động. 

Nhưng trong lòng cô lại dấy lên một suy đoán.

Cô im lặng chốc lát, rồi thật sự không nhịn được nữa.

Người ta bảo tò mò hại chết mèo, nhưng mà... mèo thật sự rất tò mò mà!

Vậy là Thư Đường bắt đầu thử nghiệm như một pháo hôi trong phim kinh dị, không bị sợ hãi làm im lặng, mà càng tò mò thử thăm dò nhiều hơn. 

Rốt cuộc cô cũng rút ra được vài quy luật.

1. Phạm vi hoạt động an toàn của cô là trong bán kính hai mét quanh nhân ngư.

2. Anh sẽ gầm nhẹ đe dọa, nhưng không làm gì khác.

Mà bệnh án thì ở bức tường cách đây hơn mười mét, đã vượt xa giới hạn mà cô có thể hoạt động.

Con người khác động vật ở chỗ biết cách xoay chuyển tình huống.

Thư Đường liền nắm lấy tay nhân ngư.

Quả nhiên, anh chỉ đưa mắt nhìn tay cô, không có phản ứng nào khác.

Thư Đường bèn kéo tay anh về phía bệnh án.

Nhân ngư vẫn lặng lẽ nhìn cô, lần này không gầm gừ, mà chỉ nghiêng đầu quan sát.

Tất nhiên, sức cô quá yếu so với anh, nên vừa kéo vừa mệt đứt hơi:

“Anh có thể tự đi một chút được không?!”

Cô vốn chẳng trông mong gì, thế mà vừa dứt lời, nhân ngư lại lặng lẽ bước theo.

Thư Đường mừng rỡ.

Cô kéo một bước, anh đi một bước.

Nhưng chỉ cần cô dừng lại, anh lại đứng yên.

Thư Đường: Không thể nào, chẳng lẽ anh không biết tự suy ra điều tiếp theo à?!

Dù vậy, ít nhất cô xác định được, anh hiểu lời cô nói.

Thế là cô chỉ vào bức tường: “Tôi muốn lấy cuốn bệnh án kia, anh đợi tôi ở đây được không?”

Nhân ngư vẫn nghiêng đầu quan sát cô, im lặng.

Thư Đường tự tin rằng lần này anh hiểu rồi, cô bước khỏi phạm vi hai mét.

Nhân ngư duỗi tay, vèo một cái lại kéo cô về.

Rồi lại uy hiếp bằng tiếng gầm gừ, tiếp tục đe doạ cô.

Thư Đường: “……”

Không phải, rốt cuộc là anh hiểu hay không hiểu lời tôi nói vậy trời?!

Cuối cùng, Thư Đường đành phải dùng biện pháp “Ngu Công dời núi”, kéo con cá to lớn này đi từng bước một hơn mười mét, cuối cùng cũng chạm được vào cuốn bệnh án kia.

Cô lau mồ hôi, ngồi bệt xuống đất nghỉ.

Lần đầu tiên cô phát hiện, việc giao tiếp với người khác thế này còn tốn sức hơn cả chạy marathon.

Thư Đường dựa vào ô cửa sổ hẹp hắt chút ánh sáng vào, mở cuốn sổ bệnh án ra.

Cô đã nhận ra tình trạng của nhân ngư không đơn giản chỉ là tinh thần lực bị tổn hại. 

Vì vậy, cô vội vàng tìm bệnh án của anh để hiểu rõ tình hình hơn.

Dù chỉ là thực tập sinh tại khoa cấp cứu, nhưng Thư Đường đã trải qua quá trình đào tạo hệ thống, nên việc đọc bệnh án với cô không phải quá khó. 

Tuy nhiên, khi cô mở bệnh án ra xem thì trong sổ lại trống trơn.

Cô lật qua từng trang, nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.

Ngọn lửa mệt mỏi trong lòng vừa mới bùng lên một chút đã tắt ngấm, thay vào đó là một cảm giác trầm lặng đè nặng trong lòng.

Tình huống này chỉ có một khả năng, từ khi được đưa vào viện điều dưỡng, anh chưa từng được điều trị chính thức lần nào. 

Thế nên mới không có bất kỳ ghi chép y tế nào được lưu lại.

Trong đầu Thư Đường chợt hiện lên một giả thuyết.

Vì sự xâm lấn của khu vực ô nhiễm, loài người từng trải qua một quãng thời gian dài đối mặt với nguy cơ sinh tồn. 

Trong thời kỳ ấy, những người yếu ớt hoặc không có giá trị thực tiễn thường bị gia đình hoặc tổ chức bỏ rơi. 

Nguồn lực được dồn hết cho những cá nhân mạnh mẽ hơn, để đảm bảo tỷ lệ sống sót của nhân loại.

Dù quãng thời gian đó đã qua từ lâu, nhưng thói quen ấy vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.

Một gia đình nếu có nhiều con, họ sẽ chỉ chọn đứa có triển vọng nhất để bồi dưỡng.

Mà một Omega đã bị tổn thương tinh thần lực, mất đi giá trị liên hôn… bị người nhà bỏ rơi cũng không phải điều gì quá kỳ lạ.

Thư Đường thở dài một hơi.

Cô quay đầu lại nhìn, thấy “cá” đang ngoan ngoãn cuộn người ngồi ở góc tối bên cạnh cô. 

Không biết từ lúc nào, đôi chân lại biến thành đuôi cá, vòng nhẹ quanh cô như thể đang che chắn, còn thỉnh thoảng quẫy nhẹ một cái.

Ánh mắt Thư Đường bị chiếc đuôi ấy thu hút, lặng lẽ nhìn một lúc lâu.

Cơn giận khi nãy bị anh hành cho mệt nhoài cũng từ từ tan đi.

Đúng là ngốc thật, còn ngồi quẫy đuôi nữa chứ…

Cô hỏi anh: “Lần cuối cùng tiêm thuốc là khi nào vậy?”

Rồi lại hỏi tiếp: “Trước khi đến viện điều dưỡng Hải Giác, có bác sĩ nào kê đơn thuốc đúng hạn không?”

Nhưng cô nghĩ, hỏi cũng chẳng được gì.

Thư Đường bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải anh gặp vấn đề về giọng nói không. 

Thế là cô rướn người lại gần, định kiểm tra cổ họng anh.

Thư Đường bảo: “A, cho tôi xem yết hầu một chút.”

Khi tay cô vừa chạm đến vị trí yết hầu của nhân ngư, anh lập tức mở mắt.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác áp lực đáng sợ ập đến.

Thư Đường lập tức rụt tay về.

Cô sờ quanh bức tường, tìm được một cây bút, rồi mở lại cuốn sổ bệnh trống trơn kia.

Khi bắt đầu viết dòng đầu tiên, Thư Đường quyết định đặt một cái tên tạm thời cho anh.

Cô lén liếc nhìn nhân ngư. 

Thân hình cao lớn của anh ẩn mình trong bóng tối, hàng mi dài phủ bóng mờ lên khuôn mặt tái nhợt.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, Thư Đường đã nghĩ anh rất giống loài hoa hồng xanh hiếm gặp mọc ở khu 01, thậm chí cả đuôi tóc bạc ánh xanh cũng giống hệt.

Thư Đường do dự giữa hai cái tên, Cá chanh bùng nổ và Hoa hồng xanh nhỏ, cuối cùng viết một hàng chữ lên sổ bệnh án.

《Ghi chép quan sát – Hoa hồng xanh nhỏ》

Chủ yếu vì cá chanh bùng nổ nghe giống món ăn quá.

Thư Đường nhận ra anh không nói được. 

Âm thanh phát ra chỉ là tiếng khò khè khàn đục trong cổ họng, nghe như loài mãnh thú gầm gừ uy hiếp, chứng tỏ dây thanh có lẽ không gặp vấn đề.

Cô ghi chú lại: Tính cách trầm tĩnh, không thích giao tiếp.

Nghĩ đến việc anh luôn ngồi yên lặng trong góc tối, dùng đôi mắt sâu như mực nhìn chằm chằm cô.

Cô tiếp tục ghi: Tương đối hướng nội.

Nghĩ đến chuyện anh nhất quyết kéo cô vào phạm vi hai mét.

Thư Đường viết thêm: Có xu hướng cưỡng chế.

Sau khi mô tả sơ bộ tính cách, cô viết xuống kết luận chẩn đoán bước đầu.

Tinh thần lực hỗn loạn, có dấu hiệu bạo động tiềm ẩn.

Đúng vậy. 

Dù rằng rất hiếm có Omega rơi vào trạng thái tinh thần lực bạo động, nhưng tình huống hiện tại của nhân ngư đã vượt xa phạm trù tinh thần bị tổn hại.

Bắt đầu xuất hiện hiện tượng thú hóa, khó giao tiếp, khó kiểm soát.

Thư Đường viết liền mạch không ngừng, lúc nào không hay.

Nhân ngư dường như chỉ cần ôm lấy cô là đã thấy đủ, lặng lẽ nhìn cô ghi chép một hồi rồi khẽ nhắm mắt lại.

Cho đến khi nghe thấy một tiếng… ọt ọt.

Cơ thể cao lớn của anh khẽ động, mở mắt.

“Ku ku ku…”

Thư Đường ôm bụng.

Chết rồi, không ngờ mình đói nhanh đến thế.

Nhưng thật ra là tại vì anh thơm quá!

Cô hơi xấu hổ, khẽ rụt tai, quay mặt đi. Cô nghĩ chắc với tiếng mưa rơi lớn thế này, chắc anh không nghe thấy.

Nhưng nhân ngư cúi đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi đột ngột bế cô lên.

Chỉ mới đi được hai bước, anh như sực nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn cô thêm lần nữa…

Nhưng chỉ vừa đi được hai bước, nhân ngư như cảm thấy điều gì đó, cúi đầu liếc nhìn Thư Đường một cái.

Thư Đường là một sinh vật yếu ớt, nhẹ như thể không tồn tại, sức lực thì nhỏ bé chẳng khác gì con kiến. 

Mang cô theo xuống biển sâu, có khi sẽ chết mất.

Gã đồ tể khổng lồ của biển sâu lặng lẽ nhìn cô thêm một lần, rồi thả Thư Đường xuống, một mình quay người bước ra ngoài.

Thư Đường hơi sững người, nhân ngư này ban nãy còn không cho cô rời khỏi bán kính hai mét, vậy mà bây giờ lại đi hẳn ra ngoài? Không sợ cô chạy mất sao?

Cô vừa nghĩ xong thì ánh mắt nhân ngư liếc về phía cô.

Nói thật, bị một đôi mắt đen ngòm như lỗ trống ấy nhìn chằm chằm vào, lẽ ra phải cảm thấy ghê rợn và đáng sợ lắm mới đúng. 

Nhưng không hiểu sao, Thư Đường lại thấy trong mắt anh..

Là một sự yên tâm lạ thường.

Giây tiếp theo, cô đã hiểu vì sao.

Vì ngay lúc nhân ngư đẩy cánh cửa ra, nhờ chút ánh sáng hắt vào từ bên ngoài, Thư Đường mới nhìn rõ "gương mặt thật" của cánh cửa kia.

Một phiến đá khổng lồ nặng tới vài tấn, chắn chặt lối ra.

Thư Đường: “…”

Cánh cửa duy nhất rời khỏi pháo đài đã bị phong tỏa.

Muốn bay cũng không có đường thoát.

Thư Đường giờ đã chính thức bị nhốt trong “Bastille”.

Toàn bộ pháo đài tăm tối này, chỉ còn lại một mình cô. 

À không, còn một nhân ngư đã đi ra ngoài làm gì đó, không rõ là đi đâu nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể quay về.

Gặp tình huống này, người ngu ngốc thì sẽ hoảng loạn khóc lóc. 

Người thông minh thì nên tranh thủ tìm đường trốn, tận dụng thời cơ thoát thân càng nhanh càng tốt.

Nhưng Thư Đường không làm thế, cô chỉ mới trực vài ca đêm ở Bastille, quen rồi. 

Lần này cũng vậy, cô chọn một góc khuất gió, cởi chiếc áo blouse trắng khoác lên người, nằm xuống.

Buồn ngủ quá.

Năm 3036 rồi mà còn có chuyện trực ca đêm? Thực tập sinh không phải người chắc? 

Mấy hôm liền cô đều trực ca đêm, đến cả thời gian đi xem mắt cũng phải tranh thủ ngủ bù. Lương thực tập thì bèo bọt, chỉ có hai nghìn tệ!

Thư Đường quyết định tranh thủ từng giây, phải chợp mắt ngay trước khi nhân ngư quay về.

Xung quanh thoang thoảng mùi cá nướng, bóng tối bao phủ, tiếng mưa rơi rả rích ngoài kia nghe như nhạc ru ngủ, đúng chuẩn ASMR.

Cô nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết.

---

Một giấc ngủ thật ngọt.

Nếu không phải bụng réo lên vì đói, chắc cô còn có thể ngủ thêm ba ngày ba đêm.

Thư Đường dụi dụi trán đang ong ong, nhận ra nhân ngư vẫn chưa về.

Anh đi đâu rồi nhỉ?

Nói thật thì... cô mơ hồ cảm thấy nhân ngư chắc là ra ngoài kiếm gì cho cô ăn.

Nhưng Thư Đường cũng không dám chắc.

Mưa lớn thế kia, anh có khi không nghe thấy tiếng bụng cô réo.

Nghĩ lại thấy có hơi tự luyến, tự cho là anh vì mình mà đi kiếm đồ ăn, cô thấy mình cũng hơi ảo tưởng thật.

Thư Đường bắt đầu hối hận. 

Biết vậy ban nãy cô đã không nén nhịn nữa, để anh nghe rõ cô đói đến cỡ nào cũng được.

Thôi thì... cô nghĩ thầm, nếu anh thực sự mang gì về cho cô ăn, cô sẽ dẹp chuyện cũ qua một bên.

Anh sẽ là một "con cá tốt".

Đói quá chịu không nổi, Thư Đường mặc áo khoác vào rồi lững thững đi dạo khắp Bastille để tìm bếp.

Phòng bếp nằm ở một góc tầng một. 

Nhưng khi vào trong cô mới phát hiện, nơi này không có điện và càng không có tí thức ăn nào.

Cô đói đến choáng váng, vừa nhìn đồng hồ trên thiết bị truyền tin liền phát hiện đã là chiều. 

Không trách được bụng cô réo inh ỏi như vậy.

Đúng lúc ấy, Thư Đường nghe thấy tiếng bước chân.

Cô lập tức thò đầu ra nhìn, liền thấy ở cuối hành lang hiện ra một cái bóng đen.

Dưới ánh sáng yếu ớt, cái bóng đen khổng lồ ấy từng bước tiến lại, dáng người cao lớn, trên vai còn vác theo một vật gì đó trông rất nặng.

Thứ dài và nặng ấy bị kéo lê trên mặt đất còn đang nhỏ giọt, không biết là máu hay nước biển, hay thứ gì đó khác.

Trong bóng tối, bóng đen to lớn kia từng bước một đi về phía cô.

Từng bước, từng bước nặng nề.

Thư Đường nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Nhân ngư cúi đầu, đôi mắt đen thẳm như mực tĩnh lặng nhìn cô.

Bịch!

Thứ kia rơi bịch xuống đất.

Thư Đường cúi xuống nhìn, là một con cá mập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play