Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chẻ thành từng đạo sáng trắng đổ dài trên mặt đất lát ngọc trong dưỡng di điện. Chủ vị Võ Lăng Hoắc khoanh tay ngồi trên thượng tọa, thần sắc âm trầm như mây giông kéo ngang sườn núi.
Khi Nhất cúi thấp người, môi mím chặt, ánh mắt dè dặt: “Diệp Vọng Thư đích thực chỉ là một thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Nguyên bản thuộc hạ đã sai người hành động, theo lý thì không thể thất thủ, nhưng…”
Y dừng lại, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mang theo do dự: “Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một kẻ võ công cao cường, cứu hắn thoát đi.”
Võ Lăng Hoắc nheo mắt: “Hắn là kẻ không gốc gác, thân phận tầm thường, cớ sao lại có người ra tay bảo hộ?”
Khi Nhất càng cúi thấp đầu hơn: “Thuộc hạ đã điều tra kỹ lưỡng, trước nay bên người hắn chưa từng có cao thủ như vậy. Chỉ e là lúc còn trong cung, bị người hãm hại, sớm đoán trước sẽ gặp hung hiểm, nên cố ý cầu người trợ giúp.”
Võ Lăng Hoắc giận dữ, bàn tay siết chặt khối đồng tâm kết, trầm giọng ra lệnh: “Phái người tiếp tục theo dõi hắn cho chặt.”
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT