Trên bờ, khi nhìn thấy nàng rơi xuống hồ, đám người tức khắc xôn xao, tiếng nghị luận hỗn loạn vang lên khắp nơi.

“Ơ kìa! Nàng ấy chẳng phải không biết bơi sao?”

“Bổn cô nương thấy rõ ràng là cố ý! Sao lại ‘trùng hợp’ đến thế, ngã xuống hồ cùng Vương gia một lượt?”

“Đúng vậy! Ai chẳng hay Tiêu gia tiểu thư vì trèo lên cành cao mà đã tiêu hao bao nhiêu tâm tư với Nhiếp Chính Vương suốt hai năm nay!”

Đám người trên bờ chẳng ai thật lòng lo lắng nàng có thể chết đuối hay không, chỉ có tiếng bàn tán xì xào không dứt và một hồi huyên náo vang lên từ phía xa: “Tránh ra! Mau tránh ra!”

“Vương gia! Người có bị thương chăng?”

Liêu Kim – thuộc hạ của Võ Thừa Khuyết – dẫn theo mấy thị vệ vội vã chạy đến, kéo hắn lên khỏi mặt nước, rồi vội vội vàng vàng phủ thêm áo choàng lông cừu, sợ thân thể tôn quý kia vì nước lạnh mà nhiễm hàn.

Mặc dù trời đã bước sang xuân ấm, nhưng nước hồ vẫn lạnh thấu xương.

Vừa lên bờ, Võ Thừa Khuyết đã lập tức nhìn quanh, không thấy bóng dáng nữ tử đâu, đôi mắt hắn chợt trầm xuống, nghiêm giọng ra lệnh:

“Lập tức xuống nước tìm người! Không thể để nàng chết ở đây!”

Ngay lúc đó, hệ thống cũng phát hiện biến hóa nơi hảo cảm giá:

【–48! –42! –35! –27! –13… 1! 3! A… Tốt quá rồi! Lại dần ấm lại rồi o(╥﹏╥)o】

Đám thị vệ nghe lệnh lập tức nhảy xuống nước tìm kiếm. Cùng lúc ấy, Tiêu Khinh Vũ lại len lén từ mép nước phía bên kia trồi lên, hấp tấp bò lên bờ.

Nàng vừa lên tới nơi, liền phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía mình.

Đặc biệt là những nam nhân đứng gần đó, ánh mắt bọn họ dính nhớp, mập mờ, như từng đôi tay thô kệch lướt qua da thịt nàng, khiến toàn thân nàng nổi da gà.

Gió xuân thổi nhè nhẹ, mang theo cái lạnh thấu xương, đồng thời cũng kéo theo những lời xì xầm cợt nhả như từng mũi kim đâm vào da thịt. Nàng vô thức cúi đầu nhìn xuống – xiêm y trên người ướt sũng, ôm sát lấy từng đường cong mềm mại.

Lụa mỏng bên ngoài dính bết, lộ rõ tấm yếm trong suốt bên trong – nơi nên che lấp lại phơi bày rõ ràng.

Nàng vội vòng tay ôm lấy trước ngực, khẽ rùng mình giữa bao nhiêu cặp mắt như đang lột da lột thịt. Đảo mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng nàng dâng lên một tia thê lương tê tái.

Hai năm trời, nàng vì công lược Võ Thừa Khuyết mà trở thành trò cười khắp kinh thành, không có lấy một bằng hữu chân thành.

Nàng nhếch môi cười nhạt, đoạn hỏi trong lòng:

【Hệ thống, ta có thể từ bỏ công lược Võ Thừa Khuyết được chăng?】

【Không thể từ bỏ nha!】Hệ thống lập tức lên tiếng, 【Đây là cơ hội cuối cùng để ngươi công lược Nhiếp Chính Vương đó! Vừa rồi hảo cảm đang ấm lại rồi! Giờ hãy tỏ ra yếu đuối, bất lực một chút, dùng ánh mắt đáng thương quay đầu nhìn hắn, để hắn động lòng… Khoan đã! Ta còn chưa nói xong! Ngươi định đi đâu đó? Quay lại! Mau quay lại a!】

Tiêu Khinh Vũ chưa kịp nghe hết câu đã sắc mặt lạnh tanh, xoay người chạy về hướng ngược lại, bỏ mặc Võ Thừa Khuyết ở phía sau.

Hắn là nam chính trong tiểu thuyết Cấm Dục Vương Gia Luân Hãm Sau, Hàng Đêm Véo Eo Dụ Hống, được xưng tụng là người lạnh lùng không gần nữ sắc, cấm dục vô tình.

Trong nguyên tác, nữ chính cũng từng mất ba năm công lược hắn mà không thành.

Nàng cho rằng xuyên vào thân nữ chính, mình sẽ có cơ hội khác biệt. Kết quả – còn thê thảm hơn nguyên nữ chủ!

Công lược một người… chẳng khác gì đánh vật với một con heo không hiểu tình người! Ba năm ròng mà cũng chẳng “nặn” ra nổi một đứa con cho ra trò.

Nay được quay trở về một năm trước, nhân lúc còn chưa định ra hôn ước, nàng quyết chí: Không công lược hắn nữa.

Dù cho… không thể trở về thế giới hiện thực.

Bước chân nàng nhanh như gió, bỏ lại phía sau một đám người ngơ ngác sững sờ. Ai nấy đều cho rằng nàng hẳn nên đóng kịch nhu nhược, ăn vạ bên người Nhiếp Chính Vương, để được bế về mới phải.

Ngay cả Võ Thừa Khuyết cũng cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng nàng khuất dần mà không buồn gọi lại.

【Hắn đang nhìn ngươi đó! Mau quay đầu lại! Biết đâu hảo cảm sẽ lại tăng! Ngươi có thể ngừng chạy như điên được không?!】

Tiếng hét của hệ thống trong đầu nàng mỗi lúc một lớn. Nàng vẫn vờ như không nghe thấy.

【Chíiiii——】

Tiếng hệ thống vang lên như đinh tai nhức óc, cuối cùng cũng khiến nàng phải dừng chân, vô thức bịt tai, gắng xua đi tiếng ù tai dội vào đầu óc.

Đinh! Quay đầu lại thì hảo cảm sẽ tăng thật sao?】Nàng nghiêng đầu hỏi, 【Nếu không thì hãy để ta rời đi!】

【…Ờ… cái này… cũng không hẳn là chắc chắn…】

Tiêu Khinh Vũ do dự, nửa muốn quay đầu, nhưng còn chưa xoay người hết thì bỗng trước mắt tối sầm, một chiếc áo choàng dày đột ngột phủ lên vai nàng.

Đầu nàng dừng lại giữa chừng, đôi mắt bắt gặp một bàn tay trắng trẻo thon dài đang giúp nàng buộc lại cổ áo. Theo đường tay kia ngẩng lên, nàng trông thấy một nam tử tuấn tú, đôi mắt đào hoa sáng trong, bên môi mang theo ý cười ấm áp, như có thể xua tan hơi lạnh quanh người nàng.

“Tiêu cô nương, người không sao chứ?”

Thanh âm dịu dàng như ngọc, rồi hắn liếc về phía sau, giọng trách nhẹ: “Hoàng thúc quả thực quá đáng… Dẫu không thích Tiêu cô nương, cũng không nên để người bị rời đi thê thảm như vậy.”

Người trước mặt, chính là tiểu hoàng đế Võ Lăng Hoắc – hoàng đế bù nhìn không có thực quyền.

“Thần nữ tạ ơn bệ hạ.”

Nàng rũ mắt, hàng mi dài thấm ướt, vài lọn tóc dán vào làn da trắng bệch, càng tôn thêm vẻ nhu nhược khiến người động lòng.

Phía sau, cách đó không xa, Võ Thừa Khuyết nhìn thấy cảnh tượng ấy, lập tức khựng lại bước chân, ánh mắt trầm lạnh, gương mặt tối sầm. Áo choàng vừa cởi ra lại bị hắn khoác lại lên vai.

Hệ thống lập tức thông báo:

【Hảo cảm của Vương gia đã tăng lại! Thêm 10%!】

Phía sau hắn, một nam tử cao lớn đi tới, mặt đầy tức giận, không thèm che giấu ghét bỏ khi nhìn nàng: “Tiêu Khinh Vũ, ngươi đúng là giả bộ mà!”

Yến Nam Độ – thống lĩnh cấm quân, cũng là tâm phúc được Võ Thừa Khuyết tín nhiệm nhất, bước tới chất vấn. Hắn túm lấy tay nàng, khiến nàng loạng choạng, may mà hoàng đế kịp đỡ mới không ngã.

“Vừa rồi rõ ràng ngươi kéo Vương gia xuống nước, Vương gia không truy cứu, còn định cứu ngươi. Vậy mà ngươi lại phản bội, bỏ mặc Vương gia dưới hồ? Ngày thường ngươi dùng thủ đoạn lòe người cũng thôi đi, hôm nay lại muốn hại cả Vương gia?!”

Đời trước, chính hắn là người lạnh lùng đứng nhìn nàng bị treo lơ lửng trên vách núi, còn nói: “Muốn giết muốn chém, tùy các ngươi.”

Võ Thừa Khuyết đề bạt hắn làm thống lĩnh không chỉ vì tin tưởng mà còn để khống chế mọi hành tung của hoàng đế.

Dù nàng có bám riết lấy Võ Thừa Khuyết thế nào, trong mắt Yến Nam Độ cũng chỉ là trò cười không đáng quan tâm.

Từ sau khi hôn ước được định ra, hắn liền ghét nàng ra mặt.

“Vô lễ!” – Võ Lăng Hoắc giận dữ quát – “Trẫm biết Yến khanh thân thiết với hoàng thúc, cũng không ưa Tiêu cô nương, nhưng sao có thể tuỳ tiện bôi nhọ người khác như thế!”

Tiêu Khinh Vũ cúi mắt, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót tự giễu.

Ai cũng thấy rõ Võ Thừa Khuyết chán ghét nàng đến nhường nào – vừa rồi nàng chật vật như vậy, hắn vẫn lạnh nhạt đứng yên.

Hai năm lấy lòng, đổi lại là ánh mắt hờ hững ấy.

【Hệ thống, có thể đổi người khác được không? Ta không muốn công lược hắn nữa.】

【Không được, hắn là nam chủ nguyên tác, ngươi chỉ có thể công lược hắn, ta không có quyền thay đổi.】

【Nếu ta kiên quyết từ bỏ thì sao?】

【Vậy ngươi vĩnh viễn không thể quay về thế giới hiện thực.】 – Thanh âm hệ thống lạnh lùng như băng tuyết.

Lồng ngực Tiêu Khinh Vũ nén lại, bao uất ức kiếp trước ào ạt ùa về. Ánh mắt nàng mờ đi, giọng đầy giận dỗi:

【Vậy thì huỷ đi! Để nam chủ giết ta, để cốt truyện sụp đổ, biết đâu ta lại được trở về.】

Hệ thống nghe vậy vẫn bình thản như cũ:

【Ngươi chỉ là đang giận dỗi. Có cơ hội làm lại, lẽ ra nên quý trọng.】

Tiêu Khinh Vũ chẳng buồn để tâm, xoay người, lạnh nhạt nói với Yến Nam Độ: “Đúng vậy, bản cô nương chính là cố ý kéo hắn xuống nước, cũng là muốn hại hắn. Ngươi muốn vì hắn mà giết ta sao?”

“Ngươi…!” Yến Nam Độ nghiến răng, “Được! Ngươi thừa nhận rồi, vậy theo ta đến đại lao!”

Nói rồi vươn tay định bắt lấy nàng, nhưng bị Võ Lăng Hoắc kéo về phía sau, ánh mắt trừng trừng lạnh lẽo: “Yến khanh to gan!”

Yến Nam Độ không hề có ý sợ hãi, trái lại còn cứng rắn đáp: “Bệ hạ, nàng ta vừa thừa nhận có ý đồ hại Vương gia. Chẳng lẽ bệ hạ định bao che?”

Tiêu Khinh Vũ nhìn Võ Lăng Hoắc, chợt thấy nghi hoặc trong lòng: Hắn chẳng phải đã quên một chuyện rất quan trọng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play