Dưới ánh nến mờ lay, Diệp Vọng Thư cúi đầu, chầm chậm kể ra mục đích nàng bước chân vào kinh thành:
Là để nghĩ biện pháp đầu nhập vào trận doanh của Nhiếp Chính vương, nhờ đó lấy được tín nhiệm, rồi từ trong đổ nát ấy mà âm thầm châm ngòi mối quan hệ giữa hoàng thượng và hắn, khiến cho hai người bọn họ càng đấu càng hăng, càng tương tàn càng tốt.
“Chỉ là…” nàng thở dài, giọng khàn khàn như nước cạn đáy suối, “ta sai rồi khi đánh giá tâm ý Nhiếp Chính vương dành cho người. Ta đích xác khiến hắn chú ý… lại là thứ chú ý nhiều lần muốn lấy mạng ta.”
Muốn giết nàng không chỉ có một mình Nhiếp Chính vương, mà cả hoàng thượng cũng không buông tha.
Bị hai thúc cháu kia thay nhau dòm ngó, nàng cơ hồ mỗi bước đều như đặt chân trên ranh giới của Diêm La điện, chỉ thiếu có gió chướng quét qua là lập tức vong thân.
Song cũng nhờ sự quan tâm thái quá đó dành cho Tiêu Khinh Vũ, nàng mới nảy sinh ra một đường thoát thân.
Nàng lợi dụng tình cổ, tự tay rắc xuống mầm họa, nhưng lại chính là cách duy nhất có thể dùng để bảo toàn tính mệnh cho mình và Trần Nghiên, thậm chí thuận lợi vào được Lễ Bộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play