Sở Tổ đi theo Đường Kỳ bước vào một công trình kiến trúc.

Nhìn từ bên ngoài chẳng thể đoán được, đây lại là một căn phòng tạm coi là rộng rãi và sạch sẽ, ánh đèn không sáng lắm nhưng cũng đủ ổn định.

Phòng không có cửa sổ, không gian rộng bằng đúng phòng ngủ của Luciano.

Trừ khoảng hai mét vuông ngay lối vào, trong phòng chật kín khoảng 30 chiếc giường sắt.

Vải vụn được dùng làm ga trải giường, không có gối, trên đó nằm la liệt những cái xác khô của con người.

Cạnh giường một lọ thuốc được nối với hai ống nhỏ trở lên, truyền dịch đồng thời cho nhiều người cùng lúc qua kim tiêm.

Không gian bịt kín tỏa ra mùi hôi khó chịu.

Nói chính xác hơn, là mùi mồ hôi, mùi nước tiểu, mùi hôi thối từ vết thương bị nhiễm trùng mưng mủ, và còn cả mùi kim loại thoang thoảng.

Đây là điều Đường Kỳ muốn cho Sở Tổ xem.

“Cho dù tôi có buôn lậu được khoang trị liệu và thuốc men cần thiết cho thiết bị xuống khu hạ tầng, điện áp và tần số thiết bị cũng không phù hợp.”

Đường Kỳ lập tức bước vào, Sở Tổ đi theo phía sau anh ta.

Chỉ khi vào bên trong mới nghe rõ, hóa ra những người này đang lầm bầm những lời nói không rõ ràng, giọng nói bị sự cáu bẩn làm tắc nghẽn, trở nên đục ngầu, nhỏ bé.

Nếu cẩn thận phân biệt… họ đang lặp lại tên của Đường Kỳ.

Đường Kỳ cúi người, tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay gầy guộc đầy mủ và nhọt của người nằm trên giường sắt, lông mày cụp xuống.

“Dưới đây là bãi rác của tầng trên, rác thải ăn mòn và phế liệu phóng xạ cứ thế từng lớp từng lớp bị vứt xuống. Ở tầng chót nhất, việc có thể sống sót khỏe mạnh đến tuổi trưởng thành chỉ có thể là kỳ tích.”

“Không phải kỳ tích.” Sở Tổ lạnh nhạt nói, “Trong thời kỳ đại tẩy rửa của khu thượng tầng, không ít người đều bị lưu đày xuống hạ tầng. Nếu tổ tiên đã điều chỉnh gen, thì tố chất cơ thể của hậu duệ sẽ cao hơn những người phát triển tự nhiên.”

“Điều này không kỳ quái sao?”

“Không kỳ quái.”

Đường Kỳ cúi đầu thấp hơn nữa, mái tóc đen che khuất mặt, lưng căng chặt.

Anh ta im lặng một lúc lâu, chợt xoay người, túm chặt cổ áo sơ mi của Sở Tổ, hai bước ép mạnh anh vào tường.

Chiếc đèn treo trên trần nhà đung đưa, phát ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai.

Hệ thống kinh hãi: “Hắn, hắn sao tự nhiên lại ra tay?”

Chứng vô đau của Sở Tổ cùng kỹ năng diễn xuất mặt lạnh đặt trong trường hợp hiện giờ quả thực thuận buồm xuôi gió, anh chẳng hề hoảng sợ chút nào, quan sát Đường Kỳ.

Lông mày sắc bén nhíu chặt, hốc mắt trừng lớn đồng thời con ngươi hơi giãn ra, cơ hàm căng cứng.

—— Điều này cho thấy anh ta đang phẫn nộ, còn đang nhẫn nhịn, nhưng không có ý hận thù.

“Anh cũng là người từ khu tầng dưới leo lên, anh làm sao dám nói không kỳ quái?” Giọng Đường Kỳ gần như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Anh ta cùng Luciano cao xấp xỉ nhau, hơn 1 mét tám một chút, thấp hơn Sở Tổ. Mặc dù về thế cục thì đang ở vị trí cao hơn, cơn giận khiến anh ta hung hăng và cường thế, nhưng vẫn phải ngẩng cằm lên mới có thể duy trì đối mặt.

Bàn tay nắm chặt cổ áo siết lại thành nắm đấm, thân thể rõ ràng chồm về phía trước, toàn thân cơ bắp căng chặt.

Âm lượng cũng tăng cao, giọng điệu trở nên bén nhọn.

—— Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho xung đột thể xác hoặc hành động có thể xảy ra, trước xung đột, anh ta vẫn đang truyền đi sự đe dọa và bất mãn, gia tăng sức uy hiếp.

Sở Tổ nói với hệ thống: “Hắn đang căng thẳng, còn hơi lo âu.”

Hệ thống: “?”

“Lòng đầy căm phẫn à, bản chất là xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt và yêu cầu tự bảo vệ bản thân. Đường Kỳ cảm thấy quyền lợi của mình và người khác đang bị xâm phạm, nên cần làm gì đó để duy trì công bằng và tôn nghiêm của hắn.”

“……” Hệ thống có chút không tìm được trọng điểm nhìn vấn đề của ký chủ, “Tôi cảm giác… hắn chính là muốn đánh ngài.”

Sở Tổ có chút kinh ngạc: “Ta không phải chiến lực đỉnh cao sao, hắn còn có thể đánh ta ư?”

Hệ thống đáng xấu hổ trầm mặc.

“Ngươi muốn hỏi, vì sao hắn lại phát rồ với ta, đúng không?” Sở Tổ nói.

Hệ thống hoảng loạn liên tục đáp mấy tiếng “Đúng đúng đúng”, nó quả thật rất hoang mang.

Lần trước gặp mặt không phải là mối quan hệ hòa hảo kiểu ta đánh ngươi ngươi hận ta sao, sao lại bị Đường Kỳ tìm tới cái là như thay đổi một người vậy.

Ký chủ nói anh ta không hận nữa, còn nói anh ta đang căng thẳng, lo âu, và lòng đầy căm phẫn.

Sở Tổ cười khẽ: “Bởi vì ta đã khiến hắn phát hiện, thực ra ta cũng là người hạ tầng mà.”

Hệ thống vẫn không hiểu.

*

Đường Kỳ có thể hạ quyết tâm chủ động tiến lên, là bởi vì anh ta đã thấy được ánh mắt của Sở Tổ trong bóng tối.

Anh ta cùng Sở Tổ đối mặt không chỉ một lần, đại khái cũng rõ ràng dáng vẻ thường ngày của người đàn ông này.

Khuôn mặt có đường nét rõ ràng, ngũ quan sạch sẽ cương nghị, đôi mắt đỏ tươi không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, trông quả thực là hiện thân của sự lạnh lùng vô tình.

Nhưng vừa rồi Đường Kỳ nhìn thấy lại không phải như vậy.

Khuôn mặt cứng rắn như băng của Sở Tổ vẫn không có nhiều cảm xúc, tựa hồ là vì dính mưa, nên ngay cả ánh mắt cũng trở nên ướt át.

Đường Kỳ khi đó bừng tỉnh ngộ ra, vì sao Sở Tổ lại muốn lặp lại việc nhấn mạnh cảm giác đau.

Rất kỳ quái phải không, vậy thì cứ điều tra tôi. 

Rồi bạn sẽ nhận ra, tôi cũng là người từ khu tầng dưới bò lên trên. 

—— tôi cũng là người hạ tầng.

Lúc ấy, trong đầu Đường Kỳ chỉ còn lại những lời này.

Thế nên anh ta càng khó chấp nhận.

Đường Kỳ mở bàn tay đang nắm chặt cổ áo đối phương ra, lòng bàn tay phẳng lì áp lên ngực người đàn ông.

Phía sau anh ta là hơn ba mươi con người đang thoi thóp, gần chết.

Bàn tay anh ta cảm nhận được cơ bắp mịn màng bên dưới, nhịp tim mạnh mẽ và hơi thở đều đặn.

Sự đối lập trớ trêu này cùng với những lời nói lạnh lùng vô tình của người đàn ông càng khiến Đường Kỳ giận không kiềm chế được.

“Anh khỏe mạnh như vậy là do đâu? Do gen ban tặng à? Đừng có nói nhảm.”

“Tôi nhớ ra anh là ai rồi, Sở Tổ, đứa trẻ mắc chứng vô đau ở khu mười ba.”

“Bọn họ thường xuyên bắt anh ra trút giận, vài lần suýt nữa đã đánh chết anh, nhưng anh vẫn sống sót. Không chỉ sống sót, anh còn trở thành sát thần ở bãi rác này.”

Gân xanh trên trán Đường Kỳ nổi lên hết, anh ta gân cổ chất vấn: “Khu hạ tầng đã cho anh tuổi thơ bất hạnh, nên anh muốn trả thù lại sao? Hay Luciano đã cho anh ảo giác về quyền được trả thù, khiến anh cam tâm bán mạng cho hắn?!”

Một bên im lặng, toàn thân hỗn loạn như một lưỡi dao lạnh lẽo đầy cảm xúc.

Sở Tổ như một khối sắt đen, thẳng tắp, đông cứng, ánh mắt nhìn người không hề mang theo vẻ chán ghét hay khinh miệt.

Thật ra, Đường Kỳ không tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào trong mắt anh, lúc thẩm vấn cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

“Anh không cảm nhận được đau đớn, còn tôi không bận tâm đến thống khổ. Trận sự cố tàu hỏa đó đã khiến chúng ta chia sẻ cùng một kỳ tích. Anh bị ép trở thành lưỡi dao sắc bén của Luciano, còn tôi chọn trở thành vũ khí của cố hương. Đôi mắt tôi đang tìm kiếm anh, anh đã thả tôi đi.”

Đường Kỳ vô cớ cụt hứng, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.

“Anh rõ ràng… là người hiểu rõ nhất tôi đang làm gì mà…”

Sở Tổ lúc này mới quay sang nói với hệ thống đang há hốc mồm kinh ngạc: “Thấy chưa, đây mới là lý do chính khiến ta đặt thời gian gặp tiểu Lu vào đúng ngày xảy ra sự cố tàu hỏa.”

Hệ thống ngạc nhiên: “Tôi cứ nghĩ ngài chỉ tiện tay chọn một sự kiện lớn làm mốc thời gian thôi!”

“Không, chúng ta đều làm tốt việc này rồi, ngươi hãy chọn lọc mà học hỏi, sau này có gì không hiểu thì hỏi ngay lập tức.”

Hệ thống một lần nữa chỉnh đốn thái độ đối với ký chủ, lấy ra sổ tay, ra dáng một hệ thống số 3 chăm chỉ hiếu học: “Vâng, tôi sẽ học học học!”

Đường Kỳ hội tụ tất cả những phẩm chất tích cực mà một nhân vật chính nên có.

Khi anh ta lăn lộn ở khu hạ tầng đã bộc lộ mặt lương thiện, khi đến khu thượng tầng nhận được đãi ngộ tốt, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là kinh hỉ, mà là lập tức nghĩ đến cuộc sống tương ứng ở khu hạ tầng.

Riêng lương thiện thôi vẫn chưa đủ.

Nhân vật chính phải kiên nghị, sở hữu thiên phú xa xỉ mà không cần trả giá quá đắt.

Gia cảnh anh ta không cần quá tốt, nhưng nhất thiết phải có con đường thăng tiến không thể sao chép được.

Chỉ khi đồng thời trải qua cuộc sống tồi tệ đến tột cùng và rực rỡ hào nhoáng, sau khi đưa ra lựa chọn, anh ta mới không bị độc giả chỉ trích ——

Anh ta rõ ràng chưa từng trải qua, chẳng hiểu gì cả, dựa vào đâu mà đứng nói chuyện không sợ mỏi eo?

Đây là đánh giá từ góc nhìn của thượng đế.

Nếu đứng ở góc độ nhân vật trong tiểu thuyết để nhìn Đường Kỳ thì sao?

Người khu hạ tầng sẽ không thật sự hiểu anh ta.

Họ biết lơ mơ về những gì Chúa cứu thế đang đấu tranh, 「Đấu tranh giành quyền được sống sót」 là khẩu hiệu duy nhất mà Đường Kỳ được xem là có sức mạnh.

Nhưng có rất nhiều cách để sống sót, chỉ cần Luciano sau khi trấn áp, chịu giả vờ nhượng bộ một chút.

Chỉ cần một chút thôi, họ sẽ lập tức vứt bỏ chúa cứu thế của họ.

Người khu thượng tầng càng không thể ủng hộ anh ta.

Dù Đường Kỳ mang thân phận là người thừa kế duy nhất của Đường gia, điều họ kiêng kỵ cũng chỉ là quyền chi phối công nghệ sinh vật mà Đường gia đang nắm giữ.

Còn những người tự do ở giữa trên và dưới, ví dụ như Đới Hi An. Họ đã sớm mò mẫm ra cách sinh tồn của riêng mình.

Không phải tất cả các con đường 「chính xác」 đều sẽ được người khác chấp nhận, thứ duy nhất có thể dùng để cân nhắc, chỉ là lợi ích liên quan đến bản thân.

Trong số những người từ khu tầng dưới bò lên tầng trên, biết nên đấu tranh vì điều gì và vì sao phải đấu tranh, chỉ có Đường Kỳ và Sở Tổ.

Những điểm tương đồng giữa họ thật sự quá nhiều.

Tuổi thơ khốn khổ, trải nghiệm kịch tính khi leo lên tầng trên, thân phận giả dối bị bại lộ, hoặc tình cảnh có thể phải đối mặt sau khi bị 「chủ nhân」 vứt bỏ…

Sở Tổ là người duy nhất có thể hoàn toàn hiểu Đường Kỳ, nhưng hắn lại đưa ra lựa chọn hoàn toàn trái ngược.

“Thế nên Đường Kỳ không thể không thất bại.” Sở Tổ nói, “Mặc kệ ta là người hay quỷ, hắn tha thiết muốn tìm thấy một chút sự đồng cảm ở ta, nhưng kết quả không thành.”

Hệ thống vẫn đang viết bút ký: “Không thành… Đúng, không thành!”

Ghi xong bút ký, và lưu vào cơ sở dữ liệu, hệ thống thấy Sở Tổ vẫn đang giữ thái độ trầm mặc với Đường Kỳ, kiểu “đồng cảm không thành”.

Lần này nó không thúc giục, cũng không nhắc nhở.

Dù là người mới, ký chủ cũng là một người mới đáng tin cậy! Hệ thống quyết đoán viết những lời này vào phần mã nguồn tầng dưới cùng của chương trình.

*

Chỉ nghe Sở Tổ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở lời: “Không phải bị ép buộc.”

“Anh nói gì?” Đường Kỳ không nghe rõ.

Sở Tổ không trả lời.

Cơ thể thẳng tắp của anh mắt thường có thể thấy được trở nên thả lỏng, tựa vào tường, chậm rãi trượt theo mặt tường, đầu hơi cúi xuống.

Trong một khoảng thời gian dài sau này, mỗi khi Đường Kỳ hồi ức lại cảnh tượng lúc đó, nhấm nháp từng lời Sở Tổ đã nói, anh ta đều không thể kìm được mà che mắt lại, gắt gao ngăn chặn vị chua xót dưới đáy mắt.

Có lẽ vì cơ thể không khỏe, lại có lẽ vì lời anh ta nói đã phát huy tác dụng, đây là lần đầu tiên Sở Tổ thẳng thắn thành khẩn với anh ta, mà anh ta lại không để tâm.

Sau này Sở Tổ không còn bất kỳ sơ hở nào nữa, đoạn đối thoại này đã mang lại cho anh điều gì, mọi thứ đều không thể nào biết được.

Điều duy nhất chắc chắn là, mỗi quyết định Sở Tổ đưa ra sau đó đều xuất phát từ đoạn đối thoại này.

Chúa cứu thế không biết rằng, ngoài 「đồng bạn」, những người hiểu tận gốc rễ và thấu hiểu lẫn nhau còn có một danh xưng khác.

「Kẻ thù không đội trời chung」.

Đường Kỳ không biết những điều đó.

Anh ta chỉ ở trong khoảng thời gian dài dòng này, cùng người đàn ông trước mắt, cùng tiếng r*n rỉ như có như không trong căn phòng tăm tối.

“Hôm nay đối thoại tôi sẽ không nói cho Luci.” Sở Tổ đột nhiên đứng thẳng, hờ hững nói, “Không cần nhắc lại sự cố tàu hỏa, nếu anh không phải người thừa kế Đường gia, vậy anh trong mắt khu thượng tầng chẳng là gì cả.”

Đường Kỳ: “Anh……”

“Cảm ơn anh đã giải đáp thắc mắc của tôi, tôi không có gì có thể chi trả thù lao, cũng không thể cho anh hứa hẹn.”

Giọng nói lạnh nhạt của Sở Tổ quanh quẩn bên tai Đường Kỳ.

“Nếu anh muốn cứu những người phía sau anh, trạm theo dõi của Esposito ở khu hạ tầng được thiết lập tại khu mười ba và khu 32. Đồ ăn, tiếp viện, khoang trị liệu và nguồn điện độc lập, tất cả những gì anh cần đều ở đó.”

Đường Kỳ sửng sốt, môi khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt đủ để gọi là kinh ngạc tột độ.

Sở Tổ gật đầu: “Cáo từ.”

Nói xong, anh lập tức xoay người, đi về phía cửa.

“Ta nói thêm một câu, không sao chứ?” Ra khỏi phòng, Sở Tổ lập tức hỏi hệ thống.

Hệ thống nhắc nhở rằng lời thoại gốc chỉ tiết lộ địa điểm trạm theo dõi của Esposito, để lấy cảm hứng từ câu trên, Sở Tổ đã thêm nửa câu “Nếu anh muốn cứu những người phía sau anh”.

Hệ thống đã sớm quên phản ứng được xem là bất thường trước đó của Sở Tổ đối với khu mười tám, nó trả lời sảng khoái: “Không sao cả! Miễn là ngài nói hết những lời thoại trọng điểm ban đầu là được!”

So với căn phòng bị bệnh tật vây quanh, không khí vẩn đục của khu hạ tầng thậm chí còn được tôn lên vẻ tươi mát.

Được lời đáp khẳng định, Sở Tổ bắt đầu chậm rãi đi về phía tàu hỏa.

“Vốn dĩ đoạn này xử lý thật sự khô khan, Đường Kỳ chỉ mắng hai câu, 「Sở Tổ」 lập tức tiết lộ trạm giám sát của Luciano ở khu hạ tầng, ngài sửa rất tốt, vô cùng tốt!”

Hệ thống vô cùng kích động.

“Đường Kỳ thậm chí còn chủ động tiết lộ thân phận bí mật của mình cho ngài! Sự chân thành là tuyệt chiêu lớn nhất, ngài tạm thời cùng phe với hắn cũng hợp lý!”

Sở Tổ: “Ta không cùng phe với hắn.”

“Ừm ừm, ngài…” Hệ thống ngừng lại, “Hả?”

“「Sở Tổ」 là một người rất có chí tiến thủ.”

“…Ngài đã nói rồi.”

“Ngươi đã từng thấy người nào rất có chí tiến thủ lại cam tâm tình nguyện làm việc cho người khác chưa?”

“Không phải, ngài khoan đã… Ngài tiết lộ thông tin của Esposito cho Đường Kỳ, không phải vì sâu sắc xúc động sao?”

“Trông có vẻ giống vậy, có lẽ Đường Kỳ cũng nghĩ thế.”

“Thế thì…”

Mặc dù Đường Kỳ không trốn tránh anh như dự đoán, và thời điểm anh “phản bội” đến sớm hơn, nhưng điểm cốt truyện vẫn được hoàn thành thuận lợi.

Sở Tổ cũng chẳng bận tâm đến cái hệ thống ngốc nghếch không theo kịp suy nghĩ của mình.

Thủ tục lên tàu khu thượng tầng rất phiền phức, xác minh mống mắt là bước cơ bản nhất. Để tiện lợi, 99% người ở khu thượng tầng đều đã cấy ghép giao diện thần kinh vào người, và ký tên bằng thần kinh cũng trở thành một vòng xác minh.

Nếu không có giao diện thần kinh, ít nhất cũng phải cấy chip RFID dưới da có thể lấy ra bất cứ lúc nào.

Sở Tổ thì chẳng có gì cả.

Nhưng anh có gắn thiết bị liên lạc của Esposito trong xương tai.

Thông qua cổng kiểm tra nhanh hơn những hành khách khác, Sở Tổ tùy tiện tìm một chỗ ngồi trên chuyến tàu rõ ràng thoải mái hơn.

Theo con tàu nhanh chóng bay lên, xuyên qua cửa sổ, anh lại thấy người ở tầng trung đang tắm mình trong ánh mặt trời second-hand với vẻ sùng kính.

Tiếp tục đi lên phía trước, xuyên qua màn trời màu rỉ sét được cho là không thể vượt qua, ánh mặt trời thật sự chiếu xuống.

Mưa nhân tạo cuối cùng cũng ngừng, khu thượng tầng sau khi được lọc sạch càng trở nên trong trẻo, trong suốt. Tàu bay quảng cáo lượn vòng trên không, dù ban ngày cũng có thể nhìn rõ những hình chiếu người khổng lồ dáng vẻ õng ẹo trước các tòa nhà văn phòng.

Hệ thống vẫn đang lẩm bẩm.

Bối cảnh câu chuyện của 「Sở Tổ」 đã được bổ sung đầy đủ, động cơ phản bội Luciano cũng hợp lý. Bước tiếp theo là giành được tư cách đủ để trở thành trùm cuối của toàn bộ tác phẩm.

Nó lật đến nguyên văn 《Vương miện ánh sáng》, ở giữa còn vài trăm chương nội dung.

Nhưng kể từ khi Luciano chết, 「Sở Tổ」 trực tiếp biến mất khỏi tuyến chính, không tìm thấy một chút bóng dáng nào.

“Cứ theo cốt truyện mà xem đã, không vội, lợi thế ở phía chúng ta.” Sở Tổ an ủi hệ thống.

Ký chủ nắm chắc chiến thắng, hệ thống cũng được khơi dậy nhiệt huyết làm việc, phát ra một tiếng ngao ô bằng giọng máy móc.

“Được! Không có cốt truyện thì chúng ta sẽ tạo cốt truyện. Nếu bị phán định vi phạm quy định, tôi có thể gánh thì sẽ giúp ngài gánh, không thể gánh thì tôi cũng sẽ kịp thời nhắc nhở ngài!”

Sở Tổ: “Được, ngoan lắm.”

Tàu đến ga, Sở Tổ vừa ra khỏi nhà ga, trước mắt lập tức bị năm sáu người lạ mặt chặn kín.

Người dẫn đầu có nửa cái đầu là máy móc, không được cấy da, vị trí môi ban đầu, lớp da khảm kim loại được mở ra sau tiếng bánh răng vận hành.

Giọng của Luciano Esposito truyền ra từ miệng gã.

“Tới gặp ta, Sở Tổ, ngay lập tức.”

Hệ thống lắp bắp nói: “Đây, đây cũng là một vòng phản nghịch và sa đọa của ngài sao? Chúng ta vẫn nên tiếp tục theo cốt truyện mà xem chứ?”

Sở Tổ thành thật nói: “Không phải. Vừa rồi tâm trạng ta không tốt lắm, Đường Kỳ lại xông lên mắng một trận. Thiên thời địa lợi nhân hòa, ta nhất thời khó kiềm lòng nổi, không nhịn được, đi thẳng vào cốt truyện, đã quên mất còn có chuyện phản nghịch và sa đọa ngay dưới mí mắt tiểu Lu nữa.”

Hệ thống: “……”

【Tác giả có lời muốn nói】 

Tổ ca: Cái này gọi là khai champagne nửa chừng đó. 

=w=

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play