Nếu nghe được câu nói này vào ngày cập kê khi ấy, nàng sẽ vui mừng đến mức độ nào còn chưa biết.
Nhưng bây giờ đã không còn giống khi xưa, bây giờ nghe được những lời này, lồng ng*c nàng có chút nghẹn ngào, có chút khó chịu, lại không hề vui mừng chút nào.
Đầu nàng trống rỗng trong chốc lát, không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn đôi mắt bình thản không gợn sóng của nàng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bên trong không hề có chút vui mừng nào, không có vui vẻ chờ mong, giống như câu nói ban nãy của hắn không hề có liên quan gì đến nàng.
“Nàng không tin lời ta nói sao?”
Bên trong giọng nói trầm thấp của hắn là một tia bất an không thể che giấu, trong đôi mắt chứa hình ảnh phản chiếu của nàng, mất đi sức sống.
Mục Đào Đào nỗ lực cười dịu dàng: “Thật sự hoàng thúc không cần vì dỗ ta mà nói dối như vậy. Người đối tốt với ta, trong lòng ta hiểu rõ, tâm ý của người ta cũng hiểu rõ. Tuổi ta còn quá nhỏ, lại ở chung với một nam nhân duy nhất là người trong thời gian dài như vậy, là hiểu lầm mà thôi! Chuyện thích hay không thích chỉ là chuyện rất nhỏ trong đời này thôi, người thật sự không cần lo lắng như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT