Thái hoàng thái phi bảo Hoắc Nghiễn Trưng chờ ở cửa thanh, ban đêm sẽ phải đóng cửa thành. Nếu hắn không đợi Giang Đàm, e là tối nay đến cửa thành cũng không vào được. Hắn vẫn chờ đến khuya, khi bắt đầu mất kiên nhẫn, Giang Đàm mới khoan thai đi đến.
Trong đêm tối chẳng thấy rõ sắc mặt.
Ngay phía sau, Giang Đàm không xuống xe ngựa, chỉ vén màn lên nhô đầu ra xin lỗi: “Biểu ca, thật xin lỗi. Trên đường đi gặp chuyện nên mới đến trễ.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, gương mặt nhìn thấy thương.
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, không nói thêm gì nữa. Cho đến khi đã tới phủ, xe ngựa cũng đã dừng, thấy Giang Đàm vẫn chưa xuống xe, Hoắc Nghiễn Trưng nhàn nhạt nói: “Đến rồi, biểu muội xuống xe đi.”
Chỉ nghe Giang Đàm lên tiếng nhưng vẫn chưa thấy ra, phải một lúc sau mới nhấc màn xe lên, khẽ nói: “Biểu ca có thể ôm ta xuống không?”
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng trầm xuống, đây là tật xấu gì vậy? Hắn đứng yên bất động, chỉ nghe thị nữ của Giang Đàm cúi đầu bẩm: “Tiểu thư nhà nô tì trên đường không cẩn thận nên bị ngã, bị thương ở chân không đi được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT