Mục Đào Đào chuyên tâm cũng vì câu nói kia của Ngụy Văn Hi, Nhiếp chính vương tức giận nên ép Hoàng đế hạ chỉ, chủ yếu là vì nàng còn sống.
Đằng sau câu nói kia của nàng ấy, nàng không biết có ý gì. Nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, trong lòng nàng dấy lên một nỗi buồn, bèn đứng dậy mở cửa sổ ra.
Ngụy Vân Hi theo sau nàng, hai người cùng đứng bên cửa sổ, nàng mới hỏi ngược lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nhìn ánh mắt trong veo, vẻ mặt lờ mờ không hiểu của nàng, Ngụy Vân Hi né tránh ánh mắt. Nàng ấy muốn chia rẽ, Hoắc Nghiễn Trưng quá già rồi, cũng sắp bằng tuổi cha nàng ấy, mà Mục Đào Đào còn nhỏ vậy.
Nếu Mục Đào Đào biết nàng ấy có ý đó, chắc chắn sẽ nói nàng ấy không biết thẹn, còn nói thêm “Nhiếp chính vương đối với ngươi cũng vô cùng tốt.” cho xem.
Mục Đào Đào không phát hiện ra sự gượng gạo của nàng ấy, Ngụy Vân Hi cảm thấy lời nói của mình có ảnh hưởng quá lớn, đành phải dời đi sự chú ý.
Lúc Hoắc Nghiễn Trưng đã tới thấy hai thiếu nữ đứng bên cửa sổ, cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài cửa, bốn búi tóc tròn tròn trên đỉnh đầu nhô ra, sợi dây buộc trên búi tóc đang lay động theo chiều gió.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT