Hoắc Vân Kỳ không tỉnh lại sau hai ba canh giờ giống như thái y đã nói, mà hắn ta nằm bất tỉnh một mạch tới khi sắc trời tối đen.
Khi tỉnh lại, hắn ta thấy Thái hậu ngồi trên sàng nhìn mình, trong mắt đầy vẻ sốt ruột và âu lo.
Thấy Hoắc Vân Kỳ vừa mở mắt, Thái hậu hấp tấp nhào tới: “Kỳ nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Hoắc Vân Kỳ nhìn Thái hậu một cái, lại nhìn Gia Nhu công chúa cũng đang gấp gáp giống như Thái hậu. Hắn ta chống tay xuống đệm rồi chậm rãi ngồi dậy, nửa người tựa vào lan can giường, Phù Liễm vội vàng đệm sau lưng hắn ta một cái gối.
Gương mặt Gia Nhu đầy mừng rỡ nhìn Hoắc Vân Kỳ nói: “Cuối cùng bệ hạ cũng đã tỉnh, khiến chúng ta lo lắng không thôi.”
Hoắc Vân Kỳ thần sắc lãnh đạm: “Cô cô lo lắng cái gì?”
Nét mặt Gia Nhu hơi cứng đờ, lộ vẻ lúng túng, Phó thái hậu thấy Gia Nhu nói lắp, trong mắt hiện ra vẻ châm chọc. Hoắc Vân Kỳ ung dung thản nhiên thu hết vào mắt, ngước mắt nhìn Thôi Nghiên đứng ở phía xa nhất. Thần sắc nàng ta vẫn như thường lệ, không mặn không nhạt, trong mắt không buồn không vui, cứng nhắc giống như là một pho tượng gỗ không có linh hồn, không có thất tình lục dục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT