Nỗi lo lắng dần bình ổn, hơi ấm từ cánh tay đang ôm lấy eo cô trở nên rõ ràng hơn, mùi hương thanh đạm thoang thoảng ở chóp mũi khiến cô có chút hoảng hốt. Hàng mi run rẩy, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, khẽ cựa quậy bàn tay, bẻ bẻ bàn tay đặt bên hông.
Bàn tay đang giữ chặt eo cô vẫn không nhúc nhích, người đàn ông nhắm mắt, vẫn giữ tư thế nhắm mắt dưỡng thần.
Minh Oái có chút nóng nảy, má cô ửng đỏ, nhưng lại sợ làm kinh động tài xế và trợ lý phía trước, đành hạ giọng năn nỉ: “Mạnh tiên sinh, anh có thể, có thể bỏ tôi ra trước được không...”
Mạnh Lĩnh lúc này mới mở mắt, buông tay, hơi có chút xin lỗi nói: “Xin lỗi, cô Minh.”
Minh Oái mím môi, không nói gì, chỉ là sau khi anh buông tay, cô nhanh chóng rời xa đối phương, toàn bộ thân mình gần như dán vào cửa sổ xe ngồi.
Hai người im lặng không nói gì, xe vẫn chạy đều, đến buổi trưa thì cuối cùng cũng về đến cổng tiểu khu quen thuộc.
Chờ xe dừng hẳn, Minh Oái cẩn thận nhìn qua cửa sổ ra cổng tiểu khu, thấy không có hàng xóm hay người quen ra vào, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT