Buồn bã rửa mặt xong, lại buồn bã ăn xong bữa sáng, cuối cùng cũng đến lúc có thể rời đi. Đôi mắt long lanh của cô tràn đầy sự hân hoan không thể kìm nén.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Nét hân hoan của Minh Oái hơi chững lại, sau đó cô cẩn thận nhìn anh một cái, cân nhắc nói: “Không cần đâu, Mạnh tiên sinh không phải còn có việc sao? Tôi có thể tự mình về được.”
Tin đồn mãnh như hổ, khu nhà cô ở, bố mẹ đều ở đó, hàng xóm lại đều là hàng xóm cũ mười mấy năm, nếu để người khác thấy được, cô có mười cái miệng cũng không giải thích rõ.
Mạnh Lĩnh cười như không cười nhìn cô một cái: “Không sao, công việc của tôi đã xử lý xong rồi, vừa hay cũng muốn về nhà, tiện đường thôi.”
Ánh mắt người đàn ông hờ hững, thanh nhã, nhưng dưới ánh mắt như vậy, Minh Oái cảm thấy mình như bị nhìn thấu mọi suy nghĩ nhỏ nhặt, không có gì che giấu được.
Cô há miệng, cuối cùng đành ngậm ngùi nói tiếng cảm ơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT