Minh Oái ôm chặt ba lô, hoàn toàn ngây người. Khóe môi cô giật giật, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Muốn đuổi theo họ, nhưng đôi chân lại như bị đổ chì, đứng yên bất động.
Lòng ham sống khiến cô muốn chạy lên cầu xin họ đưa mình đi cùng, nhưng chút lòng tự trọng cuối cùng lại khiến môi không thể nói, chân không thể cử động. Thật ra, lời Tân học tỷ nói cũng đúng. Mình là một kẻ vô dụng, chẳng làm được gì, nếu cứ cố đi theo thì chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng, làm vướng bận cả đội sao?
Hốc mắt dần đỏ hoe, khóe mi ẩn hiện những giọt lệ. Minh Oái mím môi, cuối cùng vẫn lê từng bước nặng nề đi vào hành lang bên cạnh, như thể còn ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, cúi người thò đầu xuống nhìn.
Những người đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường đều đang ở phòng khách.
Cái đầu nhỏ xuất hiện ở hành lang không rõ ràng lắm, nhưng lại không thể thoát khỏi tinh thần lực nhạy bén của Cố Liễm. Hắn nhướng mày liếc nhìn một cái, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi nhếch lên nụ cười. Ngay sau đó, hắn dùng giọng cao hơn thường ngày một chút để hỏi:
“Bạch đội trưởng, tôi nhớ đội các anh không phải còn có một thành viên sao? Sáng nay tôi còn thấy cô ấy, sao giờ lại không ở đây?”
Giọng người đàn ông có chút không chắc chắn, dường như thật lòng đang nghi hoặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play