Đệ nhất tiểu đội cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến thế nào là "đạp tuyết vô ngân".
Chu Du sải bước trên nền tuyết như đi trên đất bằng, không để lại bất kỳ dấu chân nào. Khả năng khống chế lực lượng này, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Là quân nhân, ai cũng khâm phục kẻ mạnh. Dù sức mạnh không đại diện cho tất cả, nhưng ít nhất cũng đủ để khiến người khác nể phục. Hơn nữa, Trác thượng tá còn thể hiện rõ khả năng lãnh đạo vượt trội, khiến các chiến sĩ của quân khu Giang Nam càng cảm thấy sự chênh lệch giữa họ và nhóm chỉ huy mới.
Băng qua một ngọn núi, dọc đường họ chỉ gặp vài con dã thú—phần lớn bị thương hoặc nhỏ yếu. Những con biến dị thú thực sự nguy hiểm thường sống sâu trong rừng núi, rất hiếm khi xuất hiện ở vùng ngoài.
Trác Hạo nhìn đồng hồ, quay sang dặn đội viên:
“Nghỉ tại chỗ mười lăm phút, ăn gì đó rồi quay lại đường cũ, thêm khoảng một tiếng nữa là về tới nơi.”
Chu Du không có ý kiến, chỉ nhẹ nhàng leo lên một cây gần đó. Bông tuyết rơi lả tả, vừa vặn rơi đầy lên người Trác Hạo bên dưới. Hắn ngẩng đầu định mắng thì từ trên cao vọng xuống tiếng Chu Du:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT