Nhậm Trí Viễn vốn định nhân cơ hội khoe khoang một chút năng lực phòng ngự của căn cứ trước mặt Nguyên soái Thiệu. Dù điện cao thế là trang bị cơ bản của mọi căn cứ và rất hữu hiệu để phòng thủ trước biến dị thú, nhưng việc chủ động dẫn điện để tạo ra mưa bão sấm chớp thì lại cực kỳ hiếm thấy. Nếu Giang Nam căn cứ lần này làm tốt, chưa chừng có thể nhân cơ hội này mà một trận thành danh.
Mây giông cuồn cuộn trên cao vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Dù đám biến dị điểu đã tản loạn khắp nơi, nhưng vẫn liên tục có con bị sét đánh trúng. Con Hắc Linh Ưng vừa rồi đã dùng chính thân thể mình để cản bớt tia sét, tranh thủ thêm chút thời gian cho đồng loại rút lui. Giờ nhìn ra bên ngoài, chỉ còn lại hai con biến dị điểu cấp cao vẫn cố chấp không chịu rời đi.
“Chúng nó chấp nhất cái gì vậy?” Chu Du cau mày. Trong cơn thịnh nộ của tự nhiên thế này, chẳng ai hay sinh vật nào dám trực diện chống lại. Ngay cả hắn cũng bị lôi điện này dọa cho lạnh sống lưng. Hơn nữa, hắn còn phát hiện ngoài thành có dựng các cọc dẫn sét — điều đó nghĩa là hiện tượng này chưa thể kết thúc trong chốc lát.
“Biết sao được, đầu óc chim chóc thế nào thì làm sao thiểu được?” Thiệu Kỳ nhún vai, rồi lại trầm giọng nói: “Nhưng theo nhiều nghiên cứu, đám biến dị thú cấp cao có tư duy độc lập, và… chúng rất thù dai.”
Nói xong, Thiệu Kỳ cũng hơi do dự. Cảm giác sao cứ như đám động vật này sắp thành yêu quái cả lượt vậy…
Bên trong Giang Nam căn cứ, mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán:
“Chúng nó sao còn chưa đi nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play