Thiệu Kỳ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, phát hiện mình đang ở trên xe. Ngoài cửa sổ là một mảng rừng rậm nguyên sinh, quãng đường này anh còn nhớ rõ — trước đây chính là ở đoạn này mà anh gặp được đội ngũ của Lưu Khải.
Thiệu Kỳ dựa nghiêng trên ghế, Chu Du đang lái xe phía trước, liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu:
“Sao không nói gì?”
Thiệu Kỳ sờ sờ bộ quần áo sạch sẽ trên người và lớp thuốc mỡ rõ ràng còn mới trên mặt, cười nói:
“Khi nào thì em còn kiêm luôn vai bắt cóc thế? Tôi bị em bế đi mà chẳng có chút ấn tượng nào, em đã làm gì tôi rồi phải không?”
Chu Du cười nhạt:
“Ừ thì, nhiều lắm ấy. Anh trần như nhộng, quần áo là em mặc cho, giày cũng là em mang, người thì em bế lên xe. Sao nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play