Ban đêm, Thự Quang Thành đèn đuốc sáng trưng, cảm giác không khác mấy với các thành phố lớn trước tận thế. Khác với những căn cứ khác, nơi này trồng rất nhiều cây xanh, tuy nhiên xung quanh mỗi khu vực đều có hàng rào kèm biển cảnh báo “Cấm xâm nhập”.
Bởi vì trước đây từng xảy ra vụ cây xanh biến dị tấn công con người.
Xe chạy một mạch thông suốt. Bất kỳ trạm kiểm soát nào trông thấy chiếc xe này đều lập tức nhường đường, thậm chí không hỏi lấy một câu.
Chu Du nhớ lại lần đầu Thiệu Kỳ cùng mình đến Giang Nam căn cứ, khi đó còn phải đi cửa sau mới được miễn kiểm tra. Còn có cả con Tiểu Bạch Hổ đi theo… không biết giờ nó đang lang thang nơi nào. Hôm ấy, sau khi đến Tây Bắc, nó không quay về cùng mọi người mà một mình hướng về phía Bắc. Không rõ là đi tìm mẹ hay chỉ là phiêu bạt.
“Đến rồi.” Xe dừng lại, Chu Du hoàn hồn nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy trước mặt là một khu nhà hai tầng kiểu biệt thự sân vườn, đều là kiến trúc riêng biệt. Nhìn kết cấu thì rõ ràng là xây từ thời trước tận thế.
“Nơi này vốn là khu đại viện của quân khu, hầu như chưa qua chỉnh sửa gì. Nhà cũng cũ rồi.” – Thiệu Kỳ giải thích.
Vừa bước xuống xe, Chu Du đã thấy trước cổng có hai người đứng chờ – một ông lão lớn tuổi và một cô gái trẻ xinh xắn. Có lẽ là ông nội và em họ của Thiệu Kỳ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play