“Wow, đây là nhà sư phụ ở Giang Nam căn cứ sao? So với Lệ Chi sơn trang còn to hơn nữa kìa!” Huyền Giác vừa nhìn thấy tấm biển “Bạch Hổ sơn trang” treo trên cổng lớn đã ngẩn người. Nơi này đâu giống nhà dân bình thường, nhìn qua chẳng khác gì phủ đệ vương hầu thời cổ đại, quá mức oai phong!
Chu Du chưa từng tới chỗ nghỉ của Huyền môn ở Dương Thành, tò mò hỏi: “Nhà các cậu chắc cũng lớn lắm nhỉ?”
“Làm gì có, chỗ Dương Thành ấy, anh cũng không phải chưa thấy. Đất quý muốn chết. Huyền môn tổng bộ lại ở Thự Quang Thành, mà nơi đó còn đắt đỏ hơn. Cho nên chỗ tụ họp của chúng tôi chỉ là vài gian cửa hàng mặt tiền trong khu dân cư được cải tạo lại. Ngày thường ai về nhà nấy, cũng không sống cùng nhau.”
Chu Du quay sang hỏi mấy người khác, sau khi nhận được xác nhận, cảm thán: “Cũng khó trách môn phái các cậu điệu thấp như vậy, mấy môn phái khác ở Dương Thành tôi thấy đều làm rất hoành tráng.”
Huyền Giác bĩu môi, nói một cách đầy lý lẽ: “Bởi vì bọn họ kiếm tiền giỏi hơn mà. Học phí thu gấp mấy chục lần chúng ta, còn bày vẽ mấy trò hoa lá, nhà giàu vì muốn con mình bái sư nên toàn quyên tiền, quyên đất. Bọn họ giàu là đúng.”
Chu Du chợt lóe lên một ý tưởng, hỏi: “Vậy các cậu có định lập phân bộ ở Giang Nam căn cứ không? Nếu lão Huyền muốn phát triển môn phái lớn mạnh, thì nên đến nhiều nơi thu đồ đệ. Bên này chưa có môn phái lớn nào, rất thích hợp để phát triển. Tôi có thể cho các cậu mượn sơn trang này miễn phí.”
“Thật á? Lớn như vậy mà cho mượn xài miễn phí? Nhưng mà… anh không lấy gì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play