Trần Thụ sau khi dẫn người vào thành vẫn luôn thấp thỏm lo âu. Theo lý mà nói, với từng ấy biến dị thú tấn công, đám người kia hẳn là không thể trốn thoát. Nhưng hắn không dám chắc liệu tất cả cao thủ bị vùi dưới đống đổ nát đều đã chết sạch. Nhỡ đâu còn người sống thì sao?
“Đừng sợ, đừng sợ... Chỉ cần Trác Hạo và mấy kẻ kia chết là được, những người còn lại cũng đâu biết ta đã làm gì.” Trần Thụ âm thầm tự trấn an bản thân.
Để khiến tình hình thêm rối loạn, hắn còn cố tình dẫn cả đội đi đường vòng thật xa, tranh thủ thời gian cho lũ biến dị thú. Một lượt đi một lượt về, tốn mất hơn một tiếng đồng hồ.
Cũng chính vì hắn đi đường vòng, nên lúc Thiệu Kỳ cùng nhóm người ra khỏi thành lại không chạm mặt đội của hắn. Hai nhóm người như lướt qua nhau trong nháy mắt. Thiệu Kỳ ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy doanh địa trống rỗng. Còn Tần Lễ Phong vừa vào thành, trước mắt chỉ toàn thi thể la liệt, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một người sống nào.
“Không đúng. Dù có chết hết, cũng không thể không còn lấy một cái xác người nào.”
Hiện trường toàn là xác biến dị thú, số lượng còn không đúng với mô tả. Chừng ấy sinh vật không thể giết hết cả mấy chục võ giả được.
“Mau nhìn kìa! Ở đây có dấu vết cháy sém.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT