Khi Chu Du và mọi người trở về sơn trang, liền thấy mấy người đang lom khom chui vào bụi cỏ tìm thứ gì đó. Tiểu Bạch Hổ thì rúc vào bụi, thè lưỡi liếm lông, trông có vẻ rất vui vẻ.
“Các anh đang tìm gì thế? Có con vật nhỏ nào chạy vào à?” Chu Du vừa hỏi vừa liếc sang một gốc cây cao gần bằng mình, trên đó hoa nở rực rỡ, màu sắc sặc sỡ đến chói mắt. Nếu đặt vào thời kỳ trước tận thế, chắc hẳn sẽ gây chấn động toàn thế giới. Đáng tiếc, giờ chẳng còn bao nhiêu người biết thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Tô Đình Nhĩ đứng dậy, phủi đám cỏ dại bám trên người rồi chỉ vào đống dây leo khô quắt dưới đất:
“Loại dây này không rõ là giống gì, nhưng Tiểu Bạch Hổ rất thích chất lỏng bên trong. Tụi tôi đang giúp nó tìm thêm, nhưng hình như cũng không nhiều lắm.”
Chu Du nhặt một đoạn bị gãy lên, dùng tay bẻ thử. Dây rất dẻo, khó đứt, bên trong còn rỉ ra chút chất lỏng trắng, ngửi vào có mùi hoa nhè nhẹ, thanh mát.
“Mùi này dễ chịu thật, không quá nồng cũng không quá nhạt, kiểu này chắc chắn sẽ có nhiều phụ nữ thích. Hiện giờ còn doanh nghiệp nào sản xuất nước hoa không nhỉ?”
Thiệu Kỳ cũng cầm một đoạn lên ngửi, đoạn của anh thì đã khô hẳn, mùi hoa nhạt hơn nhưng vẫn còn lưu lại:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play