Từ Ngân Thiên nhận ly cà phê đen do Tô Đình Nhĩ pha, sắc mặt phức tạp, khẽ nói một tiếng “Cảm ơn”. Nghe ngoài sơn trang vang lên tiếng nhạc ồn ào như hội, hắn cười khẩy:
“Tôi nói sao ông già này lại đột nhiên bán sơn trang yên ổn như vậy, thì ra là chủ nợ tới tận cửa. Mấy người ngoài đó, các ông không tính ra mặt xử lý sao?”
“Chuyện như vậy, một quản gia như tôi sao dám tự quyết? Đương nhiên phải chờ chủ nhân phân phó. Có điều, nếu thành chủ đã tới, chi bằng ngài đứng ra xử lý luôn đi?”
“Hừ! Tôi còn chưa gặp được Nguyên soái thì đã phải nhảy vào giúp đỡ rồi sao? Người bị giết là người nhà tôi đấy. Đêm qua, ông anh rể tôi đích thân gọi điện cho tôi.”
“Chúc thiếu tướng sao? Tôi còn tưởng hắn ít nhất sẽ để phu nhân ra mặt.”
Một giọng nói trầm ổn từ cầu thang vang lên. Từ Ngân Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Thiệu Kỳ mặc đồ ở nhà bước xuống, mặt không biểu cảm, chẳng rõ là đang giận hay bình thường.
Hắn lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào theo đúng lễ quân đội:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play