“Mau kiểm tra xem vết thương thế nào rồi?” Chu Du đặt Trác Hạo nằm thẳng trên nền đất, giúp hắn cởi bỏ lớp quần áo ướt bẩn. Miêu Miểu mang khăn lông đến, giúp lau mặt lau người cho hắn: “Bọn ta chỉ tìm được một vòi nước vẫn còn chảy, chắc là nước dự trữ của siêu thị cũ, tạm thời cũng được coi là sạch.”
Chu Du nhìn những người khác đã thay quần áo sạch sẽ. Lý Vân Hi ngồi tựa vào vách tường, cầm ấm nước uống từng ngụm nhỏ. Long Càn đã được băng bó đầy đủ phần ngực và cánh tay, trông sắc mặt có hơi tái nhưng không đến mức nghiêm trọng.
Thiệu Kỳ đợi Trác Hạo kiểm tra xong xuôi mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đã ngã xuống kiểu gì? Sao lại cả đám rơi cùng một chỗ thế? Bộ bốn người các ngươi cùng đứng trên một miếng ván mục à?”
Lý Vân Hi đỏ mặt, áy náy nói: “Là tại ta không cẩn thận, giẫm trúng một tấm ván gãy. Lúc rơi xuống thì Miêu tỷ kéo lấy tay ta một cái…”
Miêu Miểu liền tiếp lời: “Kết quả không ngờ chỗ ta đứng cũng không vững, hai đứa tụi ta rớt luôn. Lão Trác với đội trưởng Long là nhảy xuống cứu, ai dè bên dưới lại là sườn dốc, mà bọn ta vốn cũng định xuống tầng hầm, nên không đề phòng. Ai ngờ dưới đó lại là cái nơi quỷ quái kia, chưa kịp làm gì thì thủy thảo đã quấn chặt tay chân rồi.”
Mặt Thiệu Kỳ sầm lại: “Ngươi ở Giang Nam căn cứ lâu quá nên lú rồi à? Không biết khi ra ngoài thì làm cái gì cũng phải cẩn thận gấp đôi sao? Dưới chân là gì cũng chưa kiểm tra rõ đã dám lội xuống? Nhỡ đâu bên dưới là ổ chuột biến dị thì chẳng phải là tự dâng tới tận miệng?”
Cả nhóm Miêu Miểu đều cúi đầu xấu hổ. Dù gì cũng từng trải qua sóng to gió lớn, không ngờ lại vấp ngã bởi một chuyện nhỏ nhặt như vậy, đúng là chủ quan mà ra, không đáng chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT