Lục Hinh lại một lần nữa tỉnh lại giữa khoảng trống ký ức, nhưng lần này nàng tỉnh dậy trong chính gian phòng của mình. Thi Thư Trà lâu dành riêng cho nữ cử nhân nghỉ ngơi, mỗi gian chia cho hai người, nàng ở cùng Giang Nguyệt.
Giữa chỗ ngủ của hai người có một bức bình phong ngăn cách. Bên ngoài trời đã tối đen, Lục Hinh đưa tay xoa trán, trong đầu mơ hồ nhớ lại bản thân thường hay ngất xỉu, Bạch phu nhân lo lắng nên đưa nàng đi khám. Hình như lúc hai người đến một con hẻm thì nàng bất tỉnh, còn vì sao ngất, thì nàng không nhớ nổi.
Trong lòng có chút ngột ngạt, vừa định xuống giường thì tay vô tình chạm phải vật gì đó đặt trên đầu giường. Lục Hinh ngẩn ra, cúi đầu nhìn, đó là một phong thư. Nét chữ trên phong thư thanh tú mà có khí cốt, chẳng phải nét mực của nữ tử khuê các thông thường.
Trên phong bì đề bốn chữ: “Lục Hinh thân khải.”
Lục Hinh mở thư ra xem, càng đọc càng kinh ngạc. Chỉ cần nhìn đầu thư là biết ngay là bút tích của ai.
Lúc Khương Thanh Tố viết thư là mượn tay Lục Hinh mà viết, mực bút cũng còn trên bàn cạnh giường nàng.
“Lục Hinh muội:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT