Tấm rèm dày treo nơi cửa được vén lên, Khương Thanh Tố cúi đầu, khom mình bước vào. Tử Thần điện, nơi này nàng đã từng đến không biết bao nhiêu lần. Bước chân của nàng không nhanh không chậm, khoảng cách đều đặn, mãi cho đến khi nhìn thấy một vạt áo quan phục của Đại Lý Tự khanh mới dừng lại. Nàng không nhìn người kia, chỉ lập tức quỳ xuống bái lạy.
“Dân nữ Lục Hinh, khấu kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thật đúng là một đứa trẻ…” – Triệu Doãn mở miệng, giọng nói không nghe ra cảm xúc, yếu ớt, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt đoạn: “Bình thân nói chuyện đi.”
Lục Hinh đứng dậy, hơi nép sau bên phải Hứa Văn Nhược. Lúc này nàng mới ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía Triệu Doãn. Người đàn ông mặc long bào sắc vàng rực đang tựa vào trường kỷ phủ đầy đệm mềm, trên đùi đắp da thú để giữ ấm, dưới chân có hai lò than, trong tay cầm một chén trà nóng, nắp trà đặt bên tay phải, chén còn bốc hơi nghi ngút.
Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Khương Thanh Tố bỗng thấy có chút xa lạ.
Triệu Doãn đã già.
Lòng người, suy cho cùng vẫn có chút không cam lòng. Dù hiện tại Khương Thanh Tố đã buông bỏ, nhưng khi mới đặt chân đến kinh đô, nàng vẫn từng nghĩ, có lẽ sẽ chạm mặt Triệu Doãn trong một lần vi hành. Nàng muốn để hắn thấy mình – người từng bị chém đầu giữa chợ, mang danh phản quốc hơn hai mươi năm – vẫn có thể bình thản mà đứng trước mặt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT