Đơn Tà chồng hai chiếc mặt nạ lên nhau, từ tốn cất vào tay áo, nghiêng người nhìn Khương Thanh Tố: “Nàng có gì phải xin lỗi?”
“Lời nói của Đơn đại nhân đêm qua khiến ta như tỉnh mộng. Chuyện Khúc Tiểu Hà, ta đích xác không nên thiên vị. Dù trong lòng có lưu luyến, nhưng cũng không thể làm trái thiên mệnh. Đã như vậy, chỉ có thể chờ hết ngày hôm nay, đến khi nàng hồn lìa xác vào đêm, mới đưa nàng về địa phủ.” Khương Thanh Tố đáp.
Đơn Tà chăm chú nhìn nàng, hai ánh mắt giao nhau thật lâu không rời, đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng đối phương. Mãi cho đến khi Khương Thanh Tố đỏ mặt, mới vội quay đầu, đưa mắt về phía mặt trời vừa lên, nói nhỏ: “Chàng xem, mặt trời đã mọc rồi.”
“Nấm ở Vân Hạc Sơn cũng khá ngon.” Đơn Tà buột miệng.
Khương Thanh Tố lập tức mắt sáng lên: “Đơn đại nhân biết phân biệt mùi vị rồi sao? Ta tưởng với chàng, mặn nhạt chua cay đều chẳng khác gì nhau.”
Đơn Tà không đáp, chỉ khẽ cong môi, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Kỳ thực, hắn không cảm được vị nấm – bát canh nấm ấy chẳng khác gì nước lã, nấm ăn như thịt cá, vô vị nhạt nhẽo. Trong đời hắn, thứ duy nhất nếm được vị chính là một xiên kẹo hồ lô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play