Vào đến khách điếm, Khương Thanh Tố mới tháo trâm bạch ngọc trên đầu xuống, đầu trâm khắc hoa chạm nhẹ xuống đất, phẩy ra một luồng khói xanh lượn lờ, dần dần hóa thành hình người.
Hứa Phượng Dao đưa mắt nhìn quanh, trông thấy một gian phòng khách điếm thật sự với bàn ghế đầy đủ, lập tức nhoẻn miệng cười, mày mắt cong cong như trăng rằm, nụ cười hé răng trắng muốt. Hắn bước tới cạnh bàn muốn chạm vào, lại phát hiện ngón tay xuyên qua mặt bàn, bất giác khựng lại.
Nụ cười tắt đi. Khương Thanh Tố bĩu môi: “Ngươi là hồn phách, nếu không nhập vào thân người, tự nhiên chẳng chạm vào thứ gì được.”
Ánh mắt Hứa Phượng Dao lại rơi lên người Đơn Tà. Khương Thanh Tố thấy vậy liền tiếp lời: “Chuyện đó Đơn đại nhân cũng không giúp được đâu.”
Hứa Phượng Dao khẽ gật đầu, rồi lui về một góc phòng im lặng không nói. Khương Thanh Tố thu tầm mắt lại, giữa hai mày hơi nhíu lại, tựa hồ có phần không vui. Ngay cả Thẩm Trường Thích cũng nhận ra — Bạch đại nhân dường như không ưa Hứa Phượng Dao cho lắm.
Thẩm Trường Thích rúc vào góc phòng đốt phù gọi Chung Lưu, bảo hắn mau đến Liễu Thành. Còn Khương Thanh Tố thì ngồi bên cửa sổ, một tay chống lên bậu, ngắm mưa rơi lất phất bên ngoài.
Tính theo thời gian, hẳn là lúc mặt trời mọc, nhưng vì mưa dầm nên bầu trời âm u, sắc trời xanh xám, mặt trời chưa kịp ló rạng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play