Không biết từ khi nào, tại nhân gian khi Thập Phương điện đến điều tra vụ án đã hình thành một quy củ bất thành văn — mọi việc trước tiên đều do Khương Thanh Tố xử lý theo đường lối văn, nếu nàng không thể trong thời hạn quy định giảm nhẹ tổn thất và hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ đến lượt Đơn Tà dùng võ trấn áp.
Nhiều năm trôi qua, Khương Thanh Tố từng xử lý không ít vụ án, chỉ có đôi ba lần là gặp phải những người quá ngoan cố, khó đối phó, đến hạn thì Đơn Tà sẽ rút Trấn Hồn Tiên bên hông ra xử lý.
Trời sáng dần, dân chúng huyện Địch Thủy ngày càng đông, khách điếm Trường Phong có nhiều khách vãng lai trú lại, kẻ thì từ thành trấn gần đó đến chơi, người thì đi ngang qua, mang theo hành lý cồng kềnh rời khách điếm. Khi ngửi thấy hương bánh nướng từ sạp bánh của lão Trương, liền tiện tay mua hai cái làm lương khô cho đường xa.
Khương Thanh Tố ngồi dựa bên cửa sổ, tay chống cằm quan sát lão Trương ở dưới. Nàng thấy có người mua bánh và đưa tiền, lão Trương vẫn giữ nụ cười hiền hậu tiễn khách, chiếc bát trắng như ngọc đặt bên cạnh vẫn chưa hấp thụ bất cứ điều gì.
Phong ấn trên miệng Thẩm Trường Thích đã đến lúc giải, hắn thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được nói, kéo Chung Lưu lại hỏi Khương Thanh Tố: “Này, ngươi có cảm thấy Bạch đại nhân bây giờ trông giống hệt Vô Thường đại nhân không?”
“Ngươi mới phát hiện à?” Chung Lưu hạ giọng thì thầm: “Đôi khi ta thấy Bạch đại nhân cười với ta, đột nhiên lại liên tưởng đến khuôn mặt âm lãnh của Vô Thường đại nhân.”
“Ta nghe thấy các ngươi nói đấy.” Khương Thanh Tố không ngoảnh lại, ánh mắt vẫn hướng ra cửa sổ, dõi theo hành động của lão Trương. “Còn nữa, đừng tưởng Đơn Tà không có ở đây mà dám nói xấu sau lưng ngài ấy, ngài ấy có thể nghe thấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play