“Ngài thật sự đã nói vậy với Vô Thường đại nhân sao?” Trên đường đến cầu Nại Hà, Thẩm Trường Thích tròn mắt, miệng há ra đầy kinh ngạc xen lẫn hứng thú. Hắn đánh giá Khương Thanh Tố từ trên xuống dưới mấy lượt: “Sao ngài vẫn bình an vô sự vậy?”
Khương Thanh Tố híp mắt nhìn về phía trước — nơi Đơn Tà đang đi trước vài bước. Biết đâu mấy lời của Thẩm Trường Thích hắn đều nghe rõ cả rồi.
Khương Thanh Tố thở dài: “Ngươi tưởng ta là ngươi à? Gặp chuyện là bị đánh chắc?”
Thẩm Trường Thích đập tay: “Thế thì quá bất công rồi!”
Khương Thanh Tố nghĩ lại, chính mình cũng thấy khó tin. Hình ảnh lúc nàng tràn đầy cảm xúc nói ra điều kiện trao đổi với Đơn Tà cứ văng vẳng trong đầu. Nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, như một đứa trẻ chưa lớn.
Người kia là ai chứ? Là Hắc Vô Thường khiến cả địa phủ khiếp sợ. Dù nàng đoán được có thể hắn cũng không thích cô độc, điều đó cũng không có nghĩa nàng có thể đường hoàng nói ra điều kiện. Nếu trong mắt hắn, sinh mệnh của nàng không đáng kể, thì lời nói ấy chẳng khác nào tự mình chuốc nhục. Những cảm xúc người sống có thể trải qua — một kẻ đã chết, sao còn dám mơ?
Khương Thanh Tố ngừng lại rồi nói: “Ngài ấy tuy không đáp lời, nhưng…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT