Chu Hạc đã phát điên.
Khương Thanh Tố tuy mới làm Bạch Vô Thường vài chục năm, qua lại giữa nhân gian và địa phủ, kiến thức chẳng thể sánh cùng kẻ đã sống tám trăm năm như Chu Hạc. Thế nhưng ngay cả nàng cũng cảm thấy Chu Hạc thật hẹp hòi. Đúng như Đơn Tà từng nói, Chu Hạc đã lạc lối, một chiếc lá đã che mất cả núi rừng — đôi mắt hắn, từ khi thay thành mắt người khác, đã bị mê hoặc.
“Phải không?” Đơn Tà nhẹ nhàng phẩy quạt về phía mặt Chu Hạc, Minh Hỏa từ trong quạt bay ra, thẳng hướng mặt hắn. Lửa đỏ trong tay áo Chu Hạc bùng lên chống cự, nhưng hoàn toàn vô dụng, Minh Hỏa nuốt chửng lửa đỏ, thiêu rụi gương mặt hắn.
Trong khoảnh khắc, Chu Hạc hét thảm, hai tay ôm mặt. Lớp mặt nạ hắn dùng bao nhiêu mạng người mới ghép nên, giờ bị thiêu rụi sạch sẽ.
Chu Hạc quỳ rạp dưới đất, điên cuồng bò đến bên hồ dưới kết giới, thổi tan mây, cúi nhìn bóng mình dưới mặt nước.
Gương mặt thật của hắn đã mục nát — đằng sau lớp mặt nạ là một gương mặt khô héo, già nua, tám trăm năm tuổi, dù một chân đã rời khỏi nhân gian cũng chẳng thể tránh được sự mục ruỗng của thân xác.
Chu Hạc nhìn chăm chú vào bóng mình dưới hồ, nơi đó vẫn là gương mặt trong ký ức hắn — kiếm mi nhập tấn, mắt phượng, môi mỏng lạnh lùng. Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nỗi đau vừa nãy cũng tan biến. Trán đẫm mồ hôi, hắn rụt rè đưa tay lau đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play