Edit Ngọc Trúc
Yuno mỉm cười: “Đúng rồi, còn chưa biết tên hai người, ta là Yuno, đây là Beate, còn đây là Giản.”
“Alyaka.”
“Kiezra, Rara~”
Kiezra nói xong tên mình, nhìn sang phía Alyaka, rồi lại dịu dàng gọi khe khẽ: “Kaka~”
Hai bàn tay nhỏ níu lấy nhau, ánh mắt long lanh, dáng vẻ lại có chút thấp thỏm bất an.
Alyaka: “...Ừm, ừ.”
Giờ phút này, giữa bọn họ là mối quan hệ “đã quen biết” và “dựa vào nhau”, các tinh linh ở bên cạnh nhìn thấy, tuy thấy không ổn nhưng cũng lựa chọn làm ngơ.
Vì vậy hắn khẽ phát ra một tiếng đáp mơ hồ trong cổ họng, giọng nói vừa rơi xuống, đứa trẻ trong lòng lập tức nở nụ cười rạng rỡ, thuần khiết và chân thành.
Alyaka ngẩn người, lập tức quay đầu đi.
Yuno cảm thấy quan hệ của hai đứa trẻ rất tốt, bèn nói: “Hoan nghênh các ngươi đến với gia viên của tinh linh.”
Trận pháp ma pháp màu xanh biếc trên lớp bụi gai lóe sáng, tinh quang nháy lên rồi vụt tắt.
Sau đó, những dây gai quấn quanh trước mặt bắt đầu tách sang hai bên, mở ra một cổng vòm rộng rãi, bên trong là một thông đạo kéo dài, ở cuối đường mơ hồ hiện lên ánh sáng.
Yuno dẫn đầu bước nhanh vào trong, Alyaka ôm Kiezra theo sát phía sau, tiếp đó là Beate và Giản cũng cùng tiến vào. Bụi gai lập tức khép lại, thông đạo từ từ đóng cửa.
Càng tiến về phía trước, ánh sáng càng rõ ràng, có thể từ từ “ngửi” thấy hơi thở của ánh mặt trời.
Không bao lâu sau, bọn họ rời khỏi thông đạo hình thành từ bụi gai, ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng lên người, mũi như ngửi thấy hương thơm hỗn hợp của cỏ non, hoa lá và trái cây, tươi mát, tự nhiên.
Khi đã thích ứng với ánh sáng, Kiezra buông tay nhỏ che mắt, nhìn rõ xung quanh rồi cất tiếng “Oa” đầy ngạc nhiên.
Đây là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với nơi sâu trong rừng Vĩnh Dạ. Chỉ cách một bức chắn, bên ngoài u ám và nguy hiểm, còn nơi này lại tràn ngập yên bình, vui vẻ và nhẹ nhàng.
Những ngôi nhà đan xen giữa mặt đất và trên cây đầy phong vị, bãi đất trống phía trước lớp bụi gai có không ít tinh linh thiếu niên và thành niên đang huấn luyện. Thấy Yuno, họ liền tiến đến hành lễ, ánh mắt tò mò nhìn Kiezra và Alyaka — hai “bán thú nhân” còn nhỏ.
“Điện hạ, đây là hai đứa nhỏ ngài cứu về sao? Chúng nhỏ quá.”
“Không ngờ hai đứa bán thú nhân này có thể sống sót ở nơi sâu trong rừng Vĩnh Dạ, thật là may mắn. Cũng nhờ điện hạ đến kịp lúc.”
“Chúng đáng yêu quá đi, bị thương rồi thì mau chữa trị trước đi.”
Tinh linh vốn dịu dàng và yêu thương trẻ nhỏ, nên không tránh khỏi tỏ ra nhiệt tình.
Khu vực gần bụi gai chỉ là rìa ngoài của Tinh Linh tộc. Càng đi sâu vào, nhà cửa trên cây và mặt đất càng nhiều, tinh linh càng đông đúc, thi nhau chào hỏi đoàn người của Yuno.
Mấy tiểu tinh linh nghe tiếng cũng chạy ra.
Cho đến khi họ nhìn thấy một nữ tinh linh lớn tuổi — bởi tinh linh sống rất lâu, những người già đều từng trải qua không ít chuyện.
Yuno bước lên hành lễ, tôn kính gọi: “Sheena trưởng lão.”
Bà Sheena từng dạy dỗ Tinh Linh Vương hiện tại, cũng chính là phụ thân của Yuno, Yalman Stanlitz.
Sheena trưởng lão tóc đã bạc trắng, khóe mắt hằn nếp nhăn, nhưng thần thái vẫn dịu dàng như xưa: “Yuno, hai đứa nhỏ này cứ giao cho ta chăm sóc đi. Vương có chuyện tìm ngươi, dặn sau khi trở về thì đến gặp ông ấy.”
Yuno gật đầu: “Vâng, con biết rồi Sheena trưởng lão, vậy làm phiền ngài.”
Tinh linh sinh ra từ Cây Sinh Mệnh, là sinh linh được Mẫu Thụ nuôi dưỡng và được thiên nhiên sủng ái.
Cây Sinh Mệnh nằm ở trung tâm tộc địa, là nơi linh thiêng nhất của Tinh Linh tộc, có tinh linh hộ vệ canh giữ, người ngoài không thể đến gần.
Tinh Linh Vương Yalman Stanlitz thường ngày đều ở dưới tán Cây Sinh Mệnh chờ đợi Yuno.
Khi Yuno đến nơi, Tinh Linh Vương đang quay lưng lại. Mái tóc dài màu bạc nhạt hơn tóc của Yuno một chút buông xõa đến thắt lưng, đầu đội vương miện kết từ dây leo, điểm xuyết hoa trắng nhỏ bằng ngón tay cái, chính giữa cẩn một viên ngọc lục bảo sáng lấp lánh.
Thân cây Cây Sinh Mệnh to lớn, thô mộc, có thể nói là cây to nhất trong cả vùng sâu của rừng Vĩnh Dạ. Những cây cổ thụ khác ở Tinh Linh tộc so với nó đều trở nên nhỏ bé.
Thân cây xanh thẫm, từ gốc đến ngọn chuyển dần sang các sắc độ của lục: từ đậm đến nhạt, rồi xanh biếc, đến khi gần ngọn cây thì trở nên trong suốt, chỉ còn lấp lánh ánh sáng xanh như những vì sao.
Ánh sáng mờ nhạt và những mạch sáng chạy dọc theo cành khô của mẫu thụ, vô số cành lá uốn lượn theo gió, hoặc đan thành chiếc nôi dịu dàng, bảo vệ trái tinh linh sắp chào đời.
Khi tiểu tinh linh được sinh ra, chiếc nôi ấy sẽ được mẫu thụ thả nhẹ nhàng xuống đất.
Tất cả tinh linh đều được sinh ra theo cách đó, ngoại trừ các đời Tinh Linh Vương.
—— Được tiếp nhận sức mạnh từ đời Tinh Linh Vương trước, đời kế tiếp sẽ được sinh ra từ tâm của Cây Sinh Mệnh.
Yuno chính là được Yalman tự tay nuôi dưỡng nên người.
“Phụ thân.”
Yalman quay người lại, dung mạo hiện ra dưới vương miện — một gương mặt tuấn tú trưởng thành, đôi mắt xanh thẫm dịu dàng điềm đạm. Giọng nói mát lành như gió thoảng chạm vào chuông ngọc, nhẹ nhàng vang lên: “Nhìn dáng vẻ của con, chuyện ra ngoài lần này thành công rồi, kết quả không khiến con thất vọng, đúng không?”
“Vâng.” Yuno mỉm cười: “Hai đứa nhỏ đều còn sống, con đã đưa chúng đến tộc địa của Tinh Linh.”
Hắn kể lại sơ lược những việc đã xảy ra, rồi nói ra suy đoán về việc buôn bán chủng tộc dân cư.
Yalman nói: “Đợt du hành thí luyện lần thứ hai của con sắp bắt đầu. Nhân cơ hội đưa bọn trẻ rời khỏi rừng Vĩnh Dạ, có thể điều tra thử xem.”
“Ngoài ra, ta gọi con đến cũng vì có chuyện cần nói.”
Nghe vậy, Yuno nghiêm túc gật đầu.
Yalman nhẹ nhàng vung tay, lá và rễ cây dưới đất lập tức uốn lượn tạo thành bàn tròn và ghế dựa. Ngay sau đó, từ chiếc nhẫn không gian, hoa quả và điểm tâm lần lượt nhảy ra.
Yuno ngồi xuống.
Yalman nói:
“Giáo hoàng của Thánh điện Quang Minh đã sử dụng viên đá truyền âm mà Tinh Linh tộc để lại ở Thánh điện.”
“Loại đá truyền âm này chỉ có thể dùng một lần. Nó có thể bỏ qua khoảng cách, vượt qua kết giới, tự động xác nhận đối tượng muốn truyền âm, vô cùng quý hiếm. Sau khi dùng xong sẽ vỡ nát và biến mất.”