Edit Ngọc Trúc
Yuno nghiêm mặt: “Ta biết, phụ thân ngài trước kia từng dặn ta, loại truyền âm thạch này nếu bị người khác cướp lấy sẽ lập tức tự hủy, để phòng ngừa bí mật bị lộ.”
“Quang Minh Thánh Điện sử dụng truyền âm thạch, là đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chưa.” Yalman nói, “Truyền âm thạch đưa tới tin tức là: thần thánh chi trụ vừa hiện lên một đoạn tiên đoán — diệt thế tiên đoán.”
Thần thánh chi trụ là Thần Khí mà các vị thần lưu lại.
Nhưng gọi là Thần Khí cũng không hoàn toàn đúng, vì thần thánh chi trụ không có năng lực công kích, nó chỉ vào những thời điểm then chốt, đặc biệt, mới hiện ra tiên đoán, soi rọi con đường trong mê vụ, dẫn dắt mọi người tìm ra phương hướng.
Không lâu trước đây, thần thánh chi trụ trong Quang Minh Thánh Điện có phản ứng, từ màu trắng rực rỡ chuyển thành đen kịt nồng đậm, như thể bị tà ác đến cực hạn làm ô nhiễm, toát ra một loại hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Mà đoạn tiên đoán đầu tiên được ủ trong đó, lờ mờ hiện ra, nhưng lại mơ hồ không rõ.
Biến hóa của thần thánh chi trụ khiến Giáo Hoàng chấn động.
Sau vài ngày quan trắc, Giáo Hoàng cuối cùng cũng đọc được một nửa đoạn tiên đoán liên quan đến đại nạn hủy diệt:
“Ác ma sinh ra từ bóng tối, mang đến nguy hiểm và khủng bố, đế quốc điên đảo, núi non tàn diệt, rừng rậm hóa thành tuyệt địa tử vong…”
Nhưng nửa đoạn tiên đoán còn lại, thế nào cũng không hiện ra.
“Có lẽ, thời cơ vẫn chưa tới.” Giáo Hoàng nhìn chằm chằm thần thánh chi trụ, trầm giọng nói: “Tiên đoán tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng ý chí hủy diệt ẩn chứa trong đó đã đủ khiến người ta kinh sợ.”
“Việc này hệ trọng, hãy mang truyền âm thạch lưu tại Thánh Điện đưa tới cho các tộc lớn, để bọn họ sớm chuẩn bị tâm lý.”
Loại truyền âm thạch này nếu không cần thiết tuyệt đối sẽ không tùy tiện sử dụng.
Giáo Hoàng uy nghiêm đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, khí chất khiến người ta bất giác tin phục, Thánh Kỵ Sĩ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng.
Đợi Thánh Kỵ Sĩ rời đi, trong điện không còn ai khác, Giáo Hoàng mới ung dung lấy ra một cái gương soi từ trong ngực, sờ sờ tóc, vừa nhìn gương vừa thở dài lẩm bẩm:
“Chuyện này không thể để ta một mình trọc đầu mất ngủ suy nghĩ được…”
Và thế là, các chủng tộc lớn lần lượt nhận được tin.
Tinh Linh Vương đặc biệt để tâm đến đoạn “rừng rậm hóa thành tuyệt địa tử vong”, chẳng lẽ là chỉ Vĩnh Dạ Sâm Lâm và Phỉ Thúy Rừng Rậm?
Nếu tiên đoán trở thành sự thật, tinh linh sẽ đi đâu về đâu?
Yuno nói chuyện xong với Yalman, đi tìm Sheena trưởng lão, vẻ mặt nặng nề mở miệng: “Trưởng lão, ngài có biết chuyện này không…”
Sheena trưởng lão điềm tĩnh đáp: “Vương từng nói với ta đôi câu. Ta lớn tuổi, thấy nhiều, ngươi khi ấy còn chưa sinh ra trên mẫu thụ, Garland đại lục từng xảy ra một trận thánh chiến.”
“Ma Vương khi đó thống trị thế giới ngầm, muốn hủy diệt nhân loại trên đại lục, chiếm lĩnh toàn bộ Garland.”
“Các tộc lớn được Quang Minh Thánh Điện dẫn dắt, liên hợp cùng nhau, chiến đấu với đội quân sinh vật ngầm do Ma Vương chỉ huy. Chúng ta giành thắng lợi, Ma Vương cùng quân đội bị đánh lui về thế giới dưới lòng đất.”
“Truyền âm thạch của các tộc cũng được lưu lại trong Quang Minh Thánh Điện từ thời đó. Giờ Giáo Hoàng sử dụng lại, cho thấy đoạn tiên đoán kia không thể xem nhẹ.”
“Nhưng chỉ cần các tộc trên đại lục đồng lòng hợp sức, ta tin chúng ta sẽ vượt qua tai kiếp này.”
“Yuno, đừng để tâm trí bị quấy nhiễu.”
Lời của Sheena trưởng lão như một dòng suối ấm áp, khiến sắc mặt Yuno dịu lại. Nàng chuẩn bị đi xem hai ấu tể đã được sắp xếp thế nào.
“Vết thương của ấu tể đã được băng bó ổn thỏa, chúng chọn ở lại trong thụ ốc. Cửa có treo một đóa hoa lồng đèn màu tím.” Sheena trưởng lão chỉ rõ phương hướng.
Yuno dẫn theo hai ấu tể trở về Tinh Linh tộc, lúc tới gần đã là hoàng hôn. Trời sẩm tối, hoa lồng đèn rực sáng, dây leo quấn quanh cành khô, từng đóa hoa treo trên ngọn cây, cùng với đèn huỳnh mộc do tinh linh thủ công chế tác, tạo thành khung cảnh huyền ảo, mỹ lệ.
Một vài ngôi sao đèn treo trên nóc nhà nhấp nháy, có vài chiếc rơi xuống lấp lóe giữa bụi cỏ, như ánh trăng rơi rớt.
Bầu trời đêm sao trời rực rỡ, hai vầng trăng treo ở hai phương hướng khác nhau — một là bạch nguyệt, một là hồng nguyệt.
Yuno tìm thấy thụ ốc nơi ấu tể ngủ, từ cửa sổ mở rộng nhìn vào, trên giường là hai khối chăn khẽ nhô lên, chắc đã nghỉ ngơi.
Tinh linh không quấy rầy, nhẹ nhàng rời đi.
Trong thụ ốc, sau khi Yuno đi, Alyaka mở mắt, liếc sang bên cạnh.
Tiểu thú màu trắng lông xù xù chui hết vào trong chăn, chỉ để lộ một cái móng vuốt nhỏ đang duỗi ra bên cạnh hắn, quên không thu lại.
Chỉ một lát sau khi đến thụ ốc, Kiezra đã từ hình người biến về hình thú Phì Phì.
Thời gian duy trì hình người đã hết.
Tinh linh thích ấu tể, Alyaka thì không chịu bị tiếp cận, nhưng Kiezra lại được ôm được sờ cả buổi chiều, còn thu thập không ít dữ liệu cơ sở từ tinh linh. Lúc này, hệ thống đang bận khôi phục và sắp xếp lại.
“Ra đây.” Alyaka nói.
Chăn khẽ động vài cái, không có phản ứng.
Alyaka khẽ nhíu mày. Trong trí nhớ của hắn, ma thú đạt tới cấp chín mới có thể mở miệng nói chuyện, chỉ khi siêu thánh cấp mới có thể đột phá giới hạn biến thành hình người.
Vì sao tiểu thú này lại làm được dễ dàng như vậy?
Alyaka nheo mắt lại. Tiểu thú này toàn thân đều là bí ẩn, trước khi rõ ràng thân phận, hắn muốn giữ bên người.
“Ra đây.” Alyaka lại gọi thêm hai tiếng, dứt khoát đặt tay lên móng vuốt nhỏ lộ ra ngoài chăn.
Ngay sau đó, móng vuốt nhỏ kia lập tức rụt lại, nhưng không lâu sau lại đưa ra, lần này còn trảo trảo đặt lên mu bàn tay Alyaka, lớp đệm thịt mềm ấm.
Alyaka chậm rãi nhướng mày, sau đó kéo tay về, lại lần nữa đắp chăn lên móng vuốt.
Nhưng móng vuốt trắng ấy vẫn kiên trì đưa ra, lại thò lại vào.
Qua lại mấy lần, Alyaka dùng chút lực, móng vuốt trắng không thể rút về nữa, chăn cuối cùng cũng cựa quậy.
Kiezra chui ra từ góc chăn, hai tai cụp xuống, đôi mắt tròn xoe long lanh ánh nước, một bộ dáng vui vẻ mềm mại đáng yêu, cất tiếng nũng nịu khe khẽ với Alyaka:
“Kaka~”
Đáng tiếc, Alyaka không hiểu gì cả.
Hắn buông móng vuốt nhỏ của Kiezra ra, vẻ mặt nhàn nhạt:
“Không biết ngày mai ngươi có còn biến được thành hình người nữa không. Tốt nhất đừng để tinh linh phát hiện bí mật của ngươi. Ta muốn ngủ.”