Lục Dĩ biết sẽ không trở về, nhưng mà y vẫn muốn hỏi....
Dược Chu Trầm im lặng nhìn Lục Dĩ, rốt cuộc cũng kiên quyết nói:" có, sẽ trở lại, đợi ta được không?".
Sẽ trở lại....
Sẽ....
Lục Dĩ xoay người, không tin nổi mà nhìn Dược Chu Trầm, y dùng giọng rịt rè hỏi lại:"... Thật không?...".
Y biết bản thân không có tư cách gì phải đòi hỏi Dược Chu Trầm, y cũng đã tính sẵn Dược Chu Trầm từ chối, nhưng không nghĩ Dược Chu Trầm đồng ý, Lục Dĩ ngạc nhiên rồi vui vẻ.
" Ta hứa ". Dược Chu Trầm nói.
Dược Chu Trầm rốt cuộc cũng nhớ y rồi, Lục Dĩ lơ đãng nhìn thẳng vào mắt Dược Chu Trầm, người cũng thừa ý đón nhận, hai người nhìn nhau hồi lâu, Sau đó Lục Dĩ đỏ mặt, quay đầu đi hướng khác. Đôi mắt đó khiến y không thể nào rời khỏi được....
Vốn dĩ hay người nằm chỉ cách nhau một sải tay, lúc này đột nhiên Dược Chu Trầm vươn tay, kéo Lục Dĩ áp xuống người mình.
Y bị kéo bất ngờ, theo quán tính nắm chặt lấy vạt áo của người phía trước, bên tai nghe thấy Dược Chu Trầm khẽ cười, mặt y lại càng đỏ.
---------
Dược Chu Trầm nhìn thẳng vào mắt Lục Dĩ, trong mắt hắn hiện lên khuôn mặt tuấn tú trước kia của Lục Dĩ, không nghĩ đến nụ cười rạng rỡ nhiều năm về trước, bây giờ lại đẹp đến như vậy, nốt ruồi nơi khóe mắt làm cho Dược Chu Trầm muốn cắn một cái.
Khuôn mặt này Lục Dĩ bị hủy vì hắn, suốt năm đều quấn băng vải, trong lòng Dược Chu Trầm đau sót.
Vốn dĩ mang Lục Dĩ trở về, nhưng trong thành phe Thừa Tướng đang càng bành trướng, ý đồ cướp ngôi cũng hiện rõ, lần này hắn trở về, chưa phải lúc kéo theo Lục Dĩ, đợi dẹp xong quân phản loạn, Dược Chu Trầm sẽ tự tay đem người trở về.
Lúc trước vì báo ơn... còn bây giờ hắn không chắc chỉ đơn thuần là báo ơn nữa...
---------
Lúc này Lục Dĩ vô cùng hoảng loạn, trước mắt là khuôn mặt của Dược Chu Trầm ngày càng phóng đại, tay cũng không biết bấu víu vào đâu, tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Dược Chu Trầm lại cười, tiếng cười chui thẳng vào tai y, bàn tay to lớn chộp nắm lấy tay của Lục Dĩ, một lớn ôm một nhỏ, hòa hợp đến lạ.
Môi bị phủ xuống, Lục Dĩ cảm giác được cảm xúc lành lạnh trên môi y, cả người nóng cháy, nhất là trên má, cũng may mặt y quấn băng vải, nếu không sẽ ngại lắm.
Nụ hôn này, Lục Dĩ không dám mong chờ, cũng không dám nghĩ mình sẽ kề cận với người trong tâm gần như thế....
Nếu chủ động hôn y, không lẽ Dược Chu Trầm cũng thích y ?.
Như thế thì tốt quá, đáy lòng Lục Dĩ có tia hân hoan len lỏi.
Không thể bỏ qua cảm xúc trên môi được, bất giác hôn nhẹ chuyển thành hôn sâu, cả người Lục Dĩ cũng mềm nhũn, nằm trong ngực Dược Chu Trầm.
Tối hôm đó, Lục Dĩ nằm mơ màng ngủ, trong mơ cũng gặp cảnh vui cười rất vui vẻ, Dược Chu Trầm nằm ngắm Lục Dĩ cả đêm.
Y chưa bao giờ dám cho Dược Chu Trầm xem vết thương trên mặt cả, Dược Chu Trầm cũng không ép, chỉ cảm thấy dù có sẹo hay không thì y năm đó vẫn rất ngời ngời.
---------
Trời tờ mờ sáng, phía ngoài gian nhà vang lên tiếng động, thuộc hạ đã đến đón, Dược Chu Trầm cũng đến lúc phải rời đi, hôn lên khóe mắt Lục Dĩ, cũng nói lời từ biệt.
" Đợi ta! ". Dược Chu Trầm nói xong thì chỉnh lại gối đầu cho Lục Dĩ, lấy khối ngọc giắt sau lưng đặt lên ngực của người đang ngủ say sưa, khối ngọc đại diện cho Vương gia, lúc trước còn tính kêu Lục Dĩ đem đi cầm, nhưng người cứng đầu như thế, lại nhất quyết không chịu.
Hắn khẽ cười, giờ nhớ lại thật đúng là khắc cốt ghi tâm.
Dược Chu Trầm nghĩ nghĩ, cũng không hẳn đợi đến bây giờ mới khắc cốt ghi tâm, ngay từ lúc gặp trong yến tiệc đó thì đã khắc ghi rồi.
Nhìn lại một lần nữa, Dược Chu Trầm mới nhất quyết ra khỏi nhà cỏ.
Vương gia cao quý, bây giờ mới biết như thế nào là tiếc nuối.....
------
Lục Dĩ tỉnh lại, trong nhà chỉ còn mỗi y và đốm tro tàn giữa nhà, y hoảng hốt ngồi phắt dậy, vội vã dùng ánh mắt tìm người.
Người đâu...?
Đâu rồi..... tại sao lại âm thầm biến mất....
Lục Dĩ không còn quan tâm gì cả, y chỉ biết đi tìm, phải tìm thấy Dược Chu Trầm.....
Y chạy ra khỏi nhà, nhưng mà.... Dược Chu Trầm đi thật rồi....
Giống như cuộc sống những ngày qua đều là tự y ảo giác, ảo tưởng xong rồi tỉnh mộng, hóa ra y vẫn một mình.
Khóe đuôi mắt không hiểu vì sao ướt nhòe, tất cả đều bị băng vải hút mất, đến cùng băng vải cũng không còn được như trước.
...
Lục Dĩ trở lại căn nhà cỏ, vết tích của Dược Chu Trầm cứ thế biến mất, lúc trước đã nhận được lời từ biệt, nhưng mà người đi đột ngột quá, Lục Dĩ vẫn không thích ứng kịp.
Y ngồi co ro trong góc phòng, vẻ mặt mờ mịt... cứ ngỡ ban đầu chỉ trộm ngắm nhìn Dược Chu Trầm từ xa, không nghĩ sẽ có lúc kề cận... sau đó lại tham luyến....
Y thờ thẫn nhìn, trước mắt không rõ tiêu cự, ước chừng một hồi lâu, Lục Dĩ mới khẽ cười khổ.
Mắt lơ đãng lướt qua khắp nhà cỏ, vốn tưởng không còn gì, nhưng mà.... ngay vị trí ngủ hôm qua, Lục Dĩ vừa mọi thấy thứ gì đó bị phủ trong cỏ khô. Y nhanh chóng cầm nó lên, sau đó mừng rỡ.
Là ngọc bội... Dược Chu Trầm để lại cho y.... y có thể coi như vật dính ước không?.
Dược Chu Trầm rời đi không nói tiếng nào làm Lục Dĩ rất buồn, nhưng hiện tại thấy ngọc bội, tinh thần của y phấn chấn lên hẳn.
Thứ Dược Chu Trầm để lại, y sẽ giữ gìn cẩn thận....
Người đi rồi, y vẫn sẽ đợi người....