Bản thân y lúc trước là Vương gia, nhưng chỉ đam mê thư pháp hội họa, đến khi loạn thế cũng nhờ những hộ vệ trung thành xả thân mới thoát khỏi một mạng, tính mạng của nhiều người, đến bấy giờ y vẫn ghánh không nổi, nếu trước kia y giỏi võ một chút là tốt rồi, không thể giúp được vua giành nước nhưng chí ít có thể bảo vệ bản thân và những người yêu quý, ít ra.... không kéo theo nhiều mạng người dưới chân.... ít ra.…

Nhưng làm gì có nếu như.. nếu có thì đã không còn là nhân gian nữa rồi.…

Lục Dĩ cứ tưởng cuộc chém giết lẫn nhau này còn rất lâu mới kết thức, nhưng không... ngay một khắc sau đó, bên tai y nghe tiếng binh khí vỡ, một người thua cuộc.... cùng lúc đó, trên trời giáng xuống vài tia sét tượng trưng hòa lẫn vào tiếng mưa.

" kết thúc rồi sao?". Y nghĩ thầm, hy vọng căn nhà của y sẽ không lọt vào tầm ngắm của kẻ thắng cuộc ngoài kia, cũng không rõ là hai bên bất hòa hay cố ý lấy mạng nhau, nhưng mà nghe tiếng binh khí lúc nãy, y nghĩ nó thiên về vế sau nhiều hơn…

Hai người bất hòa, binh đao không có mắt…

Lục Dĩ vểnh tai lắng nghe, y cố tìm ra một ít tiếng động binh đao nhưng thật sự đã kết rồi! Bên tai hiện tại chỉ nghe được tiếng mưa rả rít, một chút âm thanh hỗn loạn cũng không có

Y thầm nghĩ, cũng may mắn là những người đó không tới đây, y cũng không có ý định đi ra xem, y không có võ công, chỉ sộ đối phương có ý xấu, mạng nhỏ này của y cũng không giữ nổi.

Vỏ ốc còn không mang nổi huống chi mang giúp người ta.…

Nỗi bất an từ nãy đến giờ của Lục Dĩ cũng được buông xuống, y lại co người tiếp tục ngủ.

Bất ngờ tiếng xào xạc của lá cây phát ra, có tiếng bước chân vội vã không chỉnh tề đang tiến đến phía ngôi nhà của y, lại một lần nữa tim Lục Dĩ lại nhảy thót lên.
 

Có người đến..... không lẽ y xui xẻo đến vậy... không lẽ…

Trời đã tối dần, trong nhà lá nhỏ cũng hiu hắt, xung quanh đều ẩm ướt khó chịu, Lục Dĩ nép sát vào bóng tối cố gắng không phát ra tiếng động, cũng dùng tiếng mưa rả rít lấn át để cho đối phương phát hiện ra y.... bởi vì y biết người học võ, thính lực luôn rất tốt.

Nhưng mà Lục Dĩ nghĩ nhiều rồi, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một hắc y nhân, trên tay còn cầm trường kiếm dài, xiên vẹo ngã trước sân nhà cỏ.

???? 

Hóa ra người thắng cuộc trong trận chiến khi nãy là hắc y nhân này, hóa ra đánh xong đã ngất xỉu rồi…

Lục Dĩ ngồi ở bên trong nhìn ra một lúc lâu, càng nhìn càng thấy chói mắt, mưa cứ xối xuống thân hình Hắc y nhân ngoài sân, thanh kiếm thì nằm chỏng chơ ở bên cạnh, y không ra xem cũng không được.

Quyết định thì liền sẽ làm, y chậm rãi bước ra, hắc y nhân nằm úp sấp, nên Lục Dĩ không thấy rõ mặt, y rụt rè đi đến gần trường kiếm, trước tiên phải đem giấu nó đi để đề phòng hắc y nhân này tỉnh dậy dùng nó lấy mạng y.


Lục Dĩ cầm lên trường kiếm, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, y nhìn kí hiệu trên chuôi kiếm, hơi giật mình, bởi vì y thấy được một kí hiệu quen thuộc, kiếm này xuất thân từ hoàng cung.

Chắc là do nước mưa dính trên lưỡi kiếm nên đã gộp trôi hết vết máu, nhìn cũng không đáng sợ như khi nãy.

Tuy là người liên quan đến hoàng thất nhưng y vẫn phải tịch thu, Lục Dĩ giấu xong kiếm, lúc này mới rụt rè đi đến xem Hắc y nhân. Cũng không thể để người này ở ngoài mưa suốt một đêm được.

Trên người người này có rất nhiều vết thương, hắc phục cũng không lành lặng, máu của hắc y nhân cứ theo dòng mưa chảy xuống, nhuộm đỏ.

Lục Dĩ đề phòng lật hắc y nhân lại.... khi thấy mặt của hắc y nhân... sau đó trầm lặng.…

Lục Dĩ: ?????

Hắc y nhân chính là công tử.... trên mặt dính đầy nước mưa, cũng do mất nhiều máu nên mặ tái nhợt, nhưng y vẫn có thể nhận ra…

Người trong tâm Y, dù có hóa thành tro y cũng nhận ra.

Lục Dĩ nhanh chóng kéo Dược Chu Trầm vào nhà lá, cười khổ, thật bất đắc dĩ.

Hai lần y tiếp xúc với Dược Chu Trầm đều là những lúc chật vật nhất
 

Lục Dĩ xem xét vết thương trên người Dược Chu Trầm, sau đó nhíu mày, vết thương vẫn chảy máu, nếu để lâu sẽ không ổn, phải cầm máu.

Nghĩ như thế, y mặc kệ mình có bị ướt hay không, nhanh chóng chay vào màn mưa, một lúc sau lại ôm trong ngực một đống lá cây trở lại.


 Lục Dĩ đọc nhiều sách, cũng biết kha khá về phương thuốc cầm máu, y cẩn thận nâng niu nó, sợ nó bị rơi mất, khi vào nhà liền đập nát đắp lên vết trương của Dược Chu Trầm, rồi xé vải quấn lại.

Trong nhà vừa lạnh vừa ẩm, Lục Dĩ lại không nỡ để Dược Chu Trầm bị lạnh, y lôi ra một số thứ mà y đã dành dụm từ trước đến giờ, không tiếc nuối bắt đầu đốt lửa.

Bóng tối dần dần sáng lên, ngọn lửa hiu hắt, Lục Dĩ bỏ thêm củi khô mà y cất giữ vào, ngọn lửa ngày một lớn hơn, cũng xua đi phần nào cái lạnh.

Lục Dĩ ngồi xoa tay, khi nãy chạy vào mưa, cả người bị ướt, hay tay cũng bị cóng đến tím tái, bên cạnh Dược Chu Trầm vẫn nằm bất động, vết thương cũng đã cầm máu.

Thật may quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play