Nguyên buổi chiều hôm đó, với tư cách là học viên dự thính, Cố Mộc học được không ít điều từ Tề Viễn Sơn.
Mặt trời lặn, ánh sáng trong sân cũng dần tối lại, Cố Mộc ngáp một cái: “Sư phụ, chắc đến giờ ăn rồi đúng không?”
Nghe Đàm Dực gọi “sư phụ” suốt cả ngày, không biết từ lúc nào Cố Mộc cũng bị ảnh hưởng, gọi theo luôn một cách rất tự nhiên.
Tề Viễn Sơn nghe vậy liền chắp tay sau lưng, hừ một tiếng: “Ai là sư phụ của cô? Cô nhóc, đừng có gọi bậy!”
Cố Mộc cười hì hì, lập tức vuốt theo chiều: “Tiền bối, tiền bối, bao giờ ăn cơm vậy ạ?”
Bữa trưa được ăn món do sư mẫu nấu, phải nói là... tuyệt đỉnh nhân gian!
“Buổi trưa nồi cơm bị cô vét sạch trơn rồi, giờ lấy đâu ra cơm nữa!” Tề Viễn Sơn hừ lạnh, quay sang nhìn Đàm Dực: “Mau dẫn con bé đi đi!”
Đàm Dực bật cười khẽ, nói với Cố Mộc: “Sư phụ không giữ khách ăn tối đâu, đi thôi.”
Cố Mộc đứng dậy, vẫn còn thòm thèm, vẫy tay với Tề Viễn Sơn: “Tiền bối, mai con lại đến nha!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play